“Mạc Vân Sơ, đừng nghĩ sẽ thoát khỏi tôi.”

Một câu nói nhẹ như thì thầm, lại giống như ác ma lôi kéo người ta vào địa ngục, khiến người nghe ngạt thở mà quấn lấy Mạc Vân Sơ khiến cậu không sao hít nổi.

Vừa mở mắt ra, cậu đã phát hiện mình đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt hoa lệ. Cổ chân bị xích bạc khóa chặt, còn treo thêm một chiếc lục lạc nhỏ xinh xắn phát ra tiếng leng keng dịu tai.

Mạc Vân Sơ cụp mắt xuống, duỗi tay gỡ sợi xích bạc kia nhưng không nhúc nhích nổi, chỉ có tiếng lục lạc vang lên khe khẽ, leng keng, leng keng…

Sắc mặt cậu trắng bệch, nằm trên thảm nhung mềm mại, thu mình lại thành một khối nhỏ, nhẹ nhàng nhắm mắt như không thể chấp nhận nổi sự thật này.

Cậu không thể tưởng tượng được... rõ ràng người đàn ông hôm qua vẫn còn dịu dàng chăm sóc cậu, vậy mà chỉ sau một đêm đã biến thành ác ma, giam cậu lại trong cái nơi quái quỷ này.

Hệ thống 003 kết nối với não bộ Mạc Vân Sơ, ký chủ thấy gì thì nó cũng thấy cái đó. Nhìn thấy chiếc xích bạc kia mà 003 đau lòng tột độ.

Bảo bối ngoan ngoãn như ký chủ nhà mình, vậy mà lại bị người ta đối xử như thế này… không thể tha thứ! Tuyệt đối không thể tha thứ!

“Ký chủ, cậu đừng buồn, cố gắng lên! Nếu cậu hoàn thành nhiệm vụ sớm thì sẽ có thể rời khỏi thế giới này mà!”

Mạc Vân Sơ nhíu mày. Đâu phải cậu không muốn hoàn thành nhiệm vụ, mà là giờ đang bị nhốt ở đây nên hoàn toàn bất lực.

Thật ra nhiệm vụ lần này cũng không khó, chỉ cần truyền cho khí vận chi tử của thế giới này một chút ấm áp, giúp hắn cảm nhận được thiện lương rồi từ đó không còn hắc hóa, không còn muốn hủy diệt thế giới nữa.

Rõ ràng nhiệm vụ đơn giản như thế, vậy mà cậu lại làm không xong. Không giống như các tiền bối, chuyện gì cũng làm xuất sắc. Còn cậu, mỗi lần làm nhiệm vụ đều chỉ loanh quanh ở mức vừa đủ tiêu chuẩn.

Lần này lại càng tệ hơn, rất có thể sẽ thất bại.

Rõ ràng đã làm được hơn nửa rồi, chẳng hiểu sao chỉ sau một đêm thì tiến độ tụt xuống còn không bằng ban đầu, như thể quay ngược thời gian về vạch xuất phát.

Mạc Vân Sơ ôm chặt lấy mình, lòng tràn đầy thất vọng.

Cậu phải làm gì đây… làm sao mới có thể cứu vãn tình hình…

Và vì sao… vì sao Ổ Trầm lại đối xử với cậu như thế? Cậu đã làm gì sai?

Mạc Vân Sơ nhắm mắt lại, nghĩ một lúc… rồi ngủ thiếp đi.

---

Chờ đến khi Ổ Trầm xử lý xong công việc quay trở về, thấy người mình luôn canh cánh trong lòng đang nằm ngủ dưới đất, vừa giận vừa xót.

Hắn bế người dậy khỏi sàn, nhẹ nhàng đặt lên giường.

Rửa mặt xong, hắn trở lại rồi chui vào chăn, ôm lấy bảo bối của mình rồi ngủ tiếp.

---

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy thì Mạc Vân Sơ phát hiện kẻ đáng giận kia đã về, hơn nữa còn ôm cậu ngủ!

Sao lại có thể như vậy!

Cậu lập tức đẩy người kia ra, thậm chí tức đến mức đá cho một cú. Ổ Trầm còn chưa tỉnh đã bị cậu đá văng khỏi giường.

Tiếng ngã nặng nề khiến tim Mạc Vân Sơ run lên, lo lắng không biết có làm hắn bị thương không. Cậu bò đến mép giường, len lén nhìn xem.

Ổ Trầm ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt vô tội của Mạc Vân Sơ trên giường mà mỉm cười.

Cậu càng lo là chẳng lẽ cú đá lúc nãy làm hắn tổn thương thần kinh rồi? Ngã xuống giường rồi mà còn cười được?

“A Sơ, em nhẫn tâm thật đấy, dám đá tôi xuống giường.”

Thấy hắn nói chuyện mạch lạc, Mạc Vân Sơ mới hơi yên tâm, may quá là đầu óc chưa bị đá đến đần độn. Nhưng mà… cậu vẫn chưa tháo được sợi xích chết tiệt này, nếu hắn mà ngã ngất luôn thì rắc rối to.

Cậu lặng lẽ lùi lại rồi chui vào trong chăn, không muốn nói chuyện với người kia nữa.

Ổ Trầm lại lẽo đẽo tới gần, nhỏ giọng hỏi:

“A Sơ, em còn giận à?”

Mạc Vân Sơ không nói lời nào, giận tới mức chẳng thèm để ý hắn.

Ổ Trầm khe khẽ lay người cậu: “A Sơ, đừng mà, đừng không thèm để ý tới tôi nữa.”

Mạc Vân Sơ cuối cùng cũng mở miệng, giọng rầu rĩ: “Giúp tôi tháo ra đi.”

Ổ Trầm biết cậu nói gì, nhưng hắn không định tháo.

Hắn dịu giọng dỗ dành: “Chỉ trừ cái này thì những việc khác tôi đều đồng ý với em.”

Mạc Vân Sơ tức đến phát run, quay người lại mà nghiêm túc nhìn hắn.

“Nhưng tôi chỉ muốn tháo nó ra! Ổ Trầm, tôi không phải thú cưng của cậu nên cậu không có quyền đối xử với tôi như vậy! Hơn nữa đây là giam cầm trái pháp luật, tôi có thể gọi cảnh sát tới bắt cậu!”

Ánh mắt Ổ Trầm tối lại.

Người từng nói sẽ mãi tốt với hắn như A Sơ, giờ lại nói muốn gọi cảnh sát bắt hắn…

Quả nhiên, tình cảm người khác cho đều có thể bị lấy lại. Chỉ có thứ mình tự giữ chặt mới mãi mãi thuộc về mình.

Ổ Trầm không hối hận. Hắn chỉ thấy may mắn. Ít nhất bây giờ, Mạc Vân Sơ chỉ có thể thuộc về hắn. Cho dù cậu không thích, cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy mình hắn. Mọi thứ của cậu cả yêu lẫn hận đều là của hắn!

Nghĩ đến đó, trong lòng hắn dâng lên một sự thỏa mãn kỳ quái.

Khóe môi hắn cong lên, nụ cười khiến Mạc Vân Sơ sợ hãi. Ổ Trầm đang nghĩ cái gì vậy? Vì sao vẫn cười được chứ? Còn là kiểu cười kỳ dị rợn người kia nữa…

“Ổ Trầm! Tôi đang nói chuyện với cậu, cậu có nghe không?!”

“Ừ.” Ổ Trầm đưa tay vuốt nhẹ má Mạc Vân Sơ: “Tôi đang nghe đây. A Sơ, sao em lại muốn tháo nó ra? Sao lại muốn rời đi? Ở lại đây không tốt sao?”

Mạc Vân Sơ nghẹn họng, cảm thấy vô lực đến tột cùng. Cậu biết mình không thể nói lý với người này. Cảm giác như đang gảy đàn cho trâu nghe vậy.

“Ổ Trầm, vì sao cậu phải nhốt tôi ở đây?”

Cậu không hiểu, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt sâu đen của Ổ Trầm mà đặt câu hỏi.

Ổ Trầm nhìn đôi mắt trong suốt không tì vết của Mạc Vân Sơ, trong lòng hơi áy náy… nhưng đồng thời lại có một cảm giác kho*i c*m kỳ lạ.

“Còn vì sao nữa? A Sơ, em không biết sao? Tôi thích em.”

Ổ Trầm cuối cùng cũng nói ra câu mà hắn đã giấu trong lòng từ lâu.

Sét đánh ngang tai.

Mạc Vân Sơ sững người.

003 cũng tuyệt vọng tột cùng, như trời sụp xuống đầu.

Tại sao? Vì cái gì?! Vì sao mỗi thế giới nhiệm vụ đều biến thành mớ hỗn độn yêu đương với biến thái?!

Nó chỉ muốn cùng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ tử tế, rồi về hưu an lành thôi mà!

Mạc Vân Sơ không dám tin: “Nhưng… chúng ta đâu thể… chuyện này không đúng…”

Ổ Trầm ép cậu nằm xuống giường, sắc mặt thay đổi, ánh mắt đầy những cảm xúc hỗn loạn khiến cậu không hiểu nổi.

Cậu giãy giụa mạnh mẽ, muốn đẩy hắn ra, nhưng lần này Ổ Trầm không cho cậu cơ hội.

Hắn siết chặt lấy cậu, tay giữ chặt cằm cậu, ép cậu phải nhìn mình.

“A Sơ, ở thế giới này đàn ông có thể yêu phụ nữ, cũng có thể yêu đàn ông. Không có gì là sai cả.”

Giọng Ổ Trầm trầm thấp, đầy điên cuồng, khiến Mạc Vân Sơ run rẩy.

“Ổ Trầm, đừng như vậy… tôi sợ.”

Cậu nắm lấy tay hắn, mắt ngấn nước, giọng mềm như sắp khóc: “Ổ Trầm…”

Ổ Trầm không chịu được dáng vẻ yếu ớt này của cậu. Đặc biệt là khi cậu dùng ánh mắt đáng thương kia nhìn hắn… càng khiến hắn vừa đau lòng, vừa điên cuồng muốn dìm cậu sâu hơn nữa.

Hắn che mắt cậu lại, giọng khàn khàn:

“A Sơ, đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó…”

Cậu run rẩy toàn thân, tay nắm lấy tay hắn, như chú mèo nhỏ lấy lòng liếm láp nhẹ nhàng.

Tay giữ vai cậu bất giác buông lỏng.

Ổ Trầm cúi xuống, thì thầm bên tai: “A Sơ, tôi thật sự rất thích em… em có thể thích lại tôi một chút không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play