“Dạng đề này làm được mà. Nếu cậu thật sự không biết làm, trước tiên cứ vẽ hệ trục tọa độ vuông góc đã, ít nhất cũng lấy được một điểm. Mình cứ cố gắng giành lấy từng điểm một thì tổng thể sẽ không đến mức quá tệ.”

Mạc Vân Sơ một tay ép bài thi đã đóng dấu của trường xuống bàn, tay kia cầm bút, nhìn Ổ Trầm mà dịu dàng nói.

Nhưng tâm trí của Ổ Trầm hoàn toàn không đặt trên đề thi hay bài vở, gần như là hai mắt trống rỗng.

Lần này bởi vì có người chắn cửa nên Ổ Trầm không kịp trốn mà bị Mạc Vân Sơ bắt được.

Khi bị Mạc Vân Sơ ấn xuống ghế ngồi, Ổ Trầm còn có chút không cam lòng, nhưng cũng không thể làm gì cậu. Dù sao thì Mạc Vân Sơ hoàn toàn là xuất phát từ lòng tốt, muốn giúp hắn cải thiện thành tích.

Ổ Trầm bèn mặc kệ, để đầu óc trống rỗng, những gì Mạc Vân Sơ nói thì tai này vào thì tai kia ra chứ không lọt được một chữ nào vào đầu.

Mạc Vân Sơ gõ nhẹ lên bàn: “Ổ Trầm à, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, cậu có nghe không vậy?”

Ổ Trầm lúc này mới hoàn hồn, ánh mắt vẫn lơ đễnh nhìn ra cửa sổ mà miễn cưỡng trả lời: “Biết rồi biết rồi, đang nghe mà.”

Mạc Vân Sơ thở dài một hơi: 

“Ổ Trầm, cậu đừng tự buông xuôi nữa được không? Bây giờ nghiêm túc học tập vẫn còn cơ hội. Chỉ cần cậu chịu học hành tử tế thì sau này sẽ có năng lực thoát khỏi hoàn cảnh hiện tại. Đừng mãi sa lầy trong vũng bùn như thế.”

Ổ Trầm siết chặt tay đặt bên người, ánh mắt tối sầm, đồng tử sâu như mực, nhìn chằm chằm vào Mạc Vân Sơ: “Cậu… hiểu rõ tôi đến vậy sao?”

Mạc Vân Sơ không hiểu mình chạm vào điểm nào khiến Ổ Trầm lại đột nhiên đổi sắc mặt.

Ổ Trầm túm lấy cổ tay Mạc Vân Sơ, hô hấp chợt trở nên nặng nề, ánh mắt sắc lạnh như dã thú:

“Đừng tự cho là đúng, đừng tưởng rằng cậu hiểu rõ tôi! Nếu cậu thích làm việc tốt, vậy đi mà tìm người khác. Tôi không muốn phí thời gian với cậu ở đây. Đem lòng thương hại ghê tởm đó thu lại đi, tôi không cần.”

Nghe xong mấy câu như vậy, tai Mạc Vân Sơ gần như mọc kén luôn rồi vì cậu đã miễn dịch với mấy lời kiểu này.

Cậu gạt tay Ổ Trầm ra, ngẩng đầu mà không chút sợ hãi nói thẳng:

“Đúng, tôi chính là thích phát ra lòng thương hại và thiện ý vô dụng này cho cậu đấy. Thì sao? Cậu càng không cần thì tôi càng phải cho, dù sao cậu cũng không thể từ chối!”

Ổ Trầm sửng sốt. Cái bánh bao mềm này sao bỗng nhiên lại cứng cáp thế?

“Đừng quản tôi.” Hắn đứng dậy định rời đi.

Mạc Vân Sơ lập tức giữ chặt tay hắn, dùng lực ấn xuống vai rồi ép hắn ngồi lại ghế, không cho nhúc nhích.

Ổ Trầm kinh ngạc, sao Mạc Vân Sơ lại mạnh đến vậy?

Mạc Vân Sơ thì lại cực kỳ hài lòng, may mà trước đó đã đổi lấy thuốc tăng lực từ hệ thống.

Cậu đã nhìn rõ rồi, đối phó với Ổ Trầm thì mềm mỏng không được thì phải mạnh tay, cứng đối cứng thì ai mà chẳng làm được.

Mạc Vân Sơ cưỡng ép Ổ Trầm nghe giảng, đến cả việc hắn không chịu ăn sáng cũng lọt vào tầm kiểm soát của cậu và đã bị cậu “cưỡng chế” ép ăn.

Ổ Trầm chẳng hiểu nổi Mạc Vân Sơ lấy đâu ra sức mạnh kỳ quái, khiến người ta không tài nào phản kháng.

Dưới sự “ép buộc” của Mạc Vân Sơ, cái dạ dày âm ỉ đau vì không ăn sáng mấy hôm trước cũng đỡ hơn, còn mấy tiết học vốn giống như thiên thư cũng dần nghe hiểu được đôi chút.

Dần dần, Ổ Trầm cũng quen với việc tan học ở lại thêm nửa tiếng cùng Mạc Vân Sơ học bài.

Thậm chí còn bắt đầu tự giác ăn sáng, tâm trạng cũng không còn bi quan như trước.

Chỉ là… mỗi khi Mạc Vân Sơ đưa đề thi cho hắn làm, sự chú ý của hắn lại không hoàn toàn đặt trên trang giấy, mà thỉnh thoảng lại lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hoặc vô thức dừng lại trên người Mạc Vân Sơ.

Hắn nhìn thấy trong ánh mắt nghiêm túc của Mạc Vân Sơ là sự sống động tràn đầy mỗi ngày. Ổ Trầm không thể phủ nhận rằng chính mình thực sự đã bị Mạc Vân Sơ làm lay động.

Thậm chí, hắn bắt đầu cảm thấy cuộc sống cũng không đến nỗi tệ như vậy.

Có lẽ, hắn cũng nên cố gắng sống tiếp, chứ không phải cứ mãi chôn mình trong vũng bùn mà chờ kết thúc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play