Kỳ thi tháng rất nhanh đã đến hồi kết, nhưng dù cho đến khi có kết quả thi rồi thì Mạc Vân Sơ vẫn chưa tìm được cách nào gỡ bỏ được bức tường phòng bị trong lòng Ổ Trầm.
Tiến độ trị liệu cứ thế mà chững lại, không hề có thêm chút tiến triển nào.
Mạc Vân Sơ buồn đến độ rụng mấy sợi tóc.
Giờ phải làm sao bây giờ đây? Ổ Trầm thì cứng đầu, thiện ý người khác nói gì cũng không nghe, hoàn toàn không có điểm đột phá nào cả.
Vào tiết tự học buổi tối, kết quả thi được công bố thì Mạc Vân Sơ chạy ngay tới xem bảng xếp hạng, mong tìm được chút cảm hứng.
Lần này Mạc Vân Sơ vượt qua cả chính mình, thi thẳng vào top năm toàn khối. Tuy chỉ là học sinh chuyển trường, nhưng tốc độ theo kịp bài vở không hề kém cạnh ai nên lập tức nổi danh trong lớp.
Ngay cả khi đi học cũng được thầy cô chú ý nhiều hơn hẳn.
Ngược lại Ổ Trầm thì… chẳng có gì bất ngờ, xếp gần bét lớp, đứng hạng áp chót toàn khối.
Sở dĩ không phải là đội sổ luôn là vì hắn ta lúc tỉnh ngủ có tô bừa vài đáp án, không ngờ trúng được mấy câu.
Sáu môn cộng lại mới được có hai mươi điểm, thật không thể tin nổi!
Khóe mắt Mạc Vân Sơ giật giật.
Trong lòng cậu lôi hệ thống ra chất vấn:
“Đây là trình độ thật của nam chính sao? Có khi nào giả heo ăn thịt hổ không, cố tình thi kém vậy để đánh lừa người khác?”
003 đáp rất nghiêm túc: “Nam chính mấy năm qua bị cha của hắn ngược đãi, ban đầu bị đánh suốt, đến trường cũng không đi nổi. Sau này lớn lên một chút thì có thể đánh lại ông ta thì lại chẳng buồn nghe giảng, chỉ sống qua ngày, thành tích từ đó cũng cứ thế mà kém theo. Đây chính là trình độ thật của nam chính.”
“Sở dĩ không đứng bét là vì người bét nhất là người nộp giấy trắng, còn tệ hơn cả Ổ Trầm.”
Trước mắt Mạc Vân Sơ như tối sầm lại. Không được, thân là nam chính, sao có thể sa sút thế này được!
Cậu nghĩ, hay là bắt đầu từ việc khuyên nam chính học hành chăm chỉ đi rồi đợi đến khi hắn bị cuốn vào vòng xoáy học tập rồi thì sẽ không còn tâm trí lo chuyện khác!
Mạc Vân Sơ nghĩ là làm ngay, rất nhanh đã tìm đến giáo viên chủ nhiệm, đề xuất chuyện thành lập tổ học tập.
Giáo viên chủ nhiệm vừa bất ngờ lại vừa mừng rỡ: “Em có ý thức như vậy thật sự là rất tốt đấy!”
Kỳ này Mạc Vân Sơ thi đứng thứ 5 toàn khối, nhất lớp, thành tích như vậy với một học sinh mới chuyển trường là cực kỳ ấn tượng. Bây giờ cậu còn muốn giúp đỡ các bạn khác làm giáo viên chủ nhiệm cảm động đến muốn khóc.
Vì vậy tối hôm đó, giáo viên chủ nhiệm kích động tuyên bố chuyện thành lập tổ học tập.
Ổ Trầm chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng buồn để tâm đến lời của thầy. Dù sao thì hắn đã sớm là đối tượng mà các giáo viên từ bỏ.
Lúc này, thầy giáo hào hứng đọc tên các nhóm trong tổ học tập.
Nhóm đầu tiên chính là tổ của Ổ Trầm và Mạc Vân Sơ.
Ổ Trầm đang ngơ ngác thì chợt nghe thấy tên mình, thầy giáo còn gọi lại lần nữa.
Ổ Trầm lúc này mới xác nhận không phải là ảo giác.
Chuyện gì đây?!
Ổ Trầm theo bản năng nhìn sang phía Mạc Vân Sơ, đúng lúc Mạc Vân Sơ cũng quay đầu lại nên hai người liền đối mặt.
Ổ Trầm nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Mạc Vân Sơ, bỗng cảm thấy xung quanh bỗng chốc trở nên yên tĩnh lạ thường, cả phòng học rộng lớn dường như chỉ còn lại hai người bọn họ.
Ổ Trầm không chịu nổi ánh mắt trong veo chứa đầy cảm xúc kia, lập tức né tránh.
Mạc Vân Sơ hơi sững sờ, nhưng cũng đã quen rồi.
Trong lòng cậu thầm vui mừng. Nếu chuyện tổ học tập đã quyết định rồi, vậy cậu nhất định phải tận dụng cơ hội này mà bám chặt lấy Ổ Trầm.
Ngày nào cũng cứ mơ mơ màng màng, tự mình buông bỏ thì tính là gì chứ?
Ổ Trầm dẫu có nghe thì cũng chẳng để trong lòng.
Nhưng để tránh bị Mạc Vân Sơ dây dưa, tan học cái là hắn lao ra khỏi lớp ngay, còn nhanh hơn bất kỳ ai.
Mạc Vân Sơ vừa quay đầu lại đã thấy chỗ kia trống không, sững sờ trợn tròn mắt.
Nói là tan học xong sẽ ở lại học thêm nửa tiếng cơ mà, sao hắn chạy nhanh thế chứ!