Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng Mạc Vân Sơ vẫn bị thái độ lạnh nhạt của Ổ Trầm làm tổn thương.
Cậu thấy buồn, rõ ràng cậu đã cố gắng như vậy thế mà vẫn bị người ta chối bỏ.
Cậu suýt nữa thì muốn bỏ cuộc.
003 thấy thế vội vàng cổ vũ: “Cố lên ký chủ, tinh thần lên nào! Chúng ta đã bước được bước đầu tiên rồi mà! Ít nhất thì bây giờ tiến độ chữa lành cũng chưa quay về con số 0!”
Mạc Vân Sơ được tiếp thêm động lực mà quăng bỏ tâm trạng uể oải: “Ừ ừ, cậu nói đúng. Mình vẫn còn cơ hội mà!”
Trên đường về nhà, Mạc Vân Sơ đột nhiên nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp.
“Nam chính đang bị vây đánh, mời ký chủ lập tức tới hỗ trợ Ổ Trầm!”
Mạc Vân Sơ trợn tròn mắt. Cậu phải giúp Ổ Trầm á? Giúp kiểu gì đây? Cậu gầy gò yếu ớt thế này thì giúp được gì cơ chứ?
Khi cậu chạy tới nơi, phát hiện Ổ Trầm đang bị mấy tên côn đồ bao vây đánh đập.
Cậu nấp sau tường, căng thẳng tới mức tay chân mềm nhũn. Làm sao bây giờ mới được!
Trong lúc nguy cấp, Mạc Vân Sơ nghĩ ra một cách. Cậu lấy điện thoại ra, tìm một đoạn âm thanh còi báo cảnh sát rồi vặn âm lượng lên lớn nhất rồi ấn phát.
Tiếng còi vừa vang lên, Mạc Vân Sơ liền hét lớn: “Cảnh sát tới rồi!”
Bọn côn đồ hoảng hốt, chửi một tiếng:
“Chết tiệt! Sao lại có cả cảnh sát!”
“Thằng nhãi, hôm nay coi như mày may mắn! Rút!”
Ổ Trầm ngẩng đầu, nhìn đám người bỏ chạy tán loạn mà khẽ cười lạnh một tiếng.
Mạc Vân Sơ thấy mấy tên kia chạy xa rồi, lúc này mới ló đầu ra, chạy tới kiểm tra tình hình của Ổ Trầm.
“Cậu không sao chứ?”
Ổ Trầm liếc nhìn cậu một cái, có hơi phiền phức. Sao lại là người này nữa.
Cái này cũng đoán được, làm gì có cảnh sát thật. Rõ ràng là người này lấy tiếng còi ra hù dọa.
Mà cho dù cậu ta không tới, mình cũng có thể đánh bọn kia.
“Sao lại là cậu.”
Mạc Vân Sơ lúng túng: “Tôi chỉ là… trên đường về nhà tình cờ thấy được, sợ bọn họ làm cậu bị thương...”
“Đừng xen vào chuyện người khác!” Ổ Trầm không đợi cậu nói hết, phẩy tay bỏ đi.
Mạc Vân Sơ thở dài một tiếng: “Vẫn không được sao…”
Ổ Trầm mặt lạnh trở về nhà, người cha nghiện cờ bạc vẫn chưa về.
Hắn sắc mặt âm trầm đi vào phòng, “Rầm” một tiếng đóng mạnh cửa, sau đó nhanh chóng khóa trái lại. Như thể cánh cửa này có thể ngăn cách tất cả hỗn loạn và phiền muộn ngoài kia.
Sau đó, hắn quen tay mở ngăn kéo mà lấy ra một chai cồn sát trùng rồi mở nắp ra, mùi nồng nặc lập tức lan khắp phòng.
Hắn nghiến răng, dùng bông chấm một ít cồn, nhẹ nhàng bôi lên vết thương vẫn còn rỉ máu.
Cơn đau như thủy triều ập đến, nhưng hắn chỉ khẽ nhíu mày mà không phát ra tiếng nào.
Xử lý xong vết thương, hắn tiện tay xé một miếng vải, quấn qua loa mấy vòng rồi xem như băng bó xong. Cả quá trình vừa nhanh vừa sơ sài.
Nhưng lúc này, suy nghĩ của hắn lại không tự chủ được mà hướng về phía Mạc Vân Sơ.
Hắn thật sự không hiểu nổi. Rõ ràng mình đã lạnh nhạt, đã quyết liệt từ chối bao nhiêu lần, mà sao Mạc Vân Sơ vẫn như kẹo mạch nha dính riết lấy hắn không buông?
Mỗi lần hắn lâm vào khó khăn, hay khi bản thân nhếch nhác đến mức không chịu nổi, thì cậu ta lại cứ đúng lúc xuất hiện. Cái cảm giác ấy khiến hắn vừa tức giận, vừa bất lực.
Nghĩ tới đây, Ổ Trầm không khỏi siết chặt nắm tay, gân xanh nổi lên mu bàn tay. Trong lòng hắn âm thầm gào lên: “Tại sao? Tại sao cậu cứ phải như vậy mà tiếp cận tôi? Không thể để tôi yên một chút được sao?”
Hắn biết Mạc Vân Sơ là có ý tốt, nhưng hắn không thể chấp nhận được lòng tốt từ người khác. Hắn tình nguyện một mình thu mình trong góc tối, dẫu có mục nát từng chút một… cũng chẳng sao cả.