Hai lần trợ giúp sau đó, tiến độ trị liệu của Mạc Vân Sơ đã tăng lên 5%.
Cậu xúc động đến mức trong lòng vui mừng khôn tả.
“Tốt quá đi mất! 003, nhiệm vụ lần này chắc chắn sẽ hoàn thành tốt đẹp, chúng ta sắp có thể kết thúc rồi!”
003 reo lên: “Thật tuyệt vời, ký chủ! Tiếp tục cố gắng nha!”
Nhờ hai lần giúp đỡ ấy, thái độ của Ổ Trầm đối với Mạc Vân Sơ cũng dịu đi nhiều.
Ít nhất thì cũng không còn lạnh lùng như trước nữa.
Mạc Vân Sơ cũng nhờ chuyện lần đó mới hiểu ra, thì ra Ổ Trầm ngất xỉu là vì không có tiền ăn sáng nên dẫn đến hạ đường huyết.
Khi Ổ Trầm kể lại chuyện này, trên mặt hắn ta chẳng có biểu cảm gì, như thể không phải đang khơi lại vết thương lòng mà chỉ là bình thản nhắc đến một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
Mạc Vân Sơ phát hiện ra, Ổ Trầm đối với cơ thể của mình có một kiểu thờ ơ kỳ lạ, như thể “còn sống thì cứ sống, không sống nổi nữa thì chết cho rồi.”
Mạc Vân Sơ chưa từng thấy ai như vậy. Cậu từng thấy người vì bản thân mà mưu tính đủ điều, chưa từng thấy ai lại dễ dàng buông bỏ chính mình đến thế.
Cậu không thể hiểu nổi, làm sao có thể có người lại dửng dưng với bản thân mình như vậy.
Vậy nên việc Ổ Trầm lạnh nhạt với cậu, cũng không còn là điều gì lạ lẫm nữa.
Chính vì thế, để chữa lành cho Ổ Trầm tốt hơn thì Mạc Vân Sơ quyết định mỗi ngày mang thêm một phần ăn sáng cho hắn.
Lòng khó chữa thì thôi, trước chữa cái thân thể đã.
Sáng hôm đó, Mạc Vân Sơ cố tình đến sớm, nhưng lại phát hiện Ổ Trầm vẫn chưa có mặt.
Cậu có chút ngạc nhiên. Hôm qua Ổ Trầm còn đến sớm hơn cả cậu, chẳng lẽ hôm nay ngủ quên?
Thôi thì nếu Ổ Trầm chưa tới thì cứ để phần ăn sáng lên bàn của hắn trước vậy.
Mạc Vân Sơ để bữa sáng lên bàn của Ổ Trầm rồi rời đi.
Lạ kỳ là, mãi đến khi tiết học đầu tiên kết thúc nhưng Ổ Trầm vẫn chưa xuất hiện.
Mạc Vân Sơ thầm nghĩ: Chẳng lẽ xin nghỉ rồi?
Cũng may, đến tiết hai thì Ổ Trầm cũng đến lớp.
Giáo viên chủ nhiệm không hỏi han gì chuyện vắng mặt tiết đầu, như thể sự có mặt của hắn chẳng ai để tâm.
Mạc Vân Sơ len lén liếc nhìn Ổ Trầm, phát hiện trên mặt hắn có thêm vết thương mới.
“Sao lại thế... chẳng lẽ cha của Ổ Trầm lại đánh cậu ấy?” trong lòng Mạc Vân Sơ thắt lại, vội mở bảng tiến độ lên xem, phát hiện mức độ trị liệu từ 5% tụt xuống chỉ còn 3%.
Mạc Vân Sơ đau lòng. Tiến độ lên thì chậm, mà tụt thì nhanh kinh khủng!
Tuy nhìn ra được điều đó, nhưng cậu cũng chẳng biết cách nào để quan tâm hay mở lời.
Sau đó lại lén nhìn sang lần nữa, thấy Ổ Trầm cầm phần ăn sáng lên xem một cái, rồi tiện tay ném sang bên mà không buồn đoái hoài. Sau đó lại nằm xuống bàn ngủ, thậm chí khi giáo viên vào lớp, cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên.
Giáo viên chỉ nhìn qua rồi thở dài, chẳng nói gì thêm mà bắt đầu giảng bài.
Tan học rồi, Mạc Vân Sơ lo lắng nhìn Ổ Trầm vẫn còn nằm im trên bàn.
Ngay cả khi cả lớp kéo nhau đi chạy thể dục, cậu ấy cũng không nhúc nhích.
Bị giáo viên chủ nhiệm gọi ra nhắc nhở một lúc rồi quay về, vẻ mặt vẫn lạnh như băng.
Từ đầu tới cuối, Ổ Trầm không hề liếc nhìn Mạc Vân Sơ một cái, quan hệ giữa hai người lại như trở về điểm xuất phát, như thể chưa từng quen biết.
Mạc Vân Sơ có chút buồn. Cậu cứ nghĩ trong lòng Ổ Trầm, ít nhiều gì cậu cũng được xem là bạn.
Không ngờ vẫn chẳng có chút tiến triển nào.
Tan học rồi, phần lớn các bạn đều đi ăn trưa, Ổ Trầm vẫn ngồi nguyên một chỗ, tiếp tục nằm ngủ.
Mạc Vân Sơ cũng không đi ăn. Chờ đến khi lớp học chỉ còn lại hai người, cậu mới dời lại gần.
Nhẹ nhàng chọc chọc Ổ Trầm: “Cậu ổn chứ?”
Ổ Trầm không động đậy.
Mạc Vân Sơ bắt đầu lo. Không lẽ lại ngất rồi?
Cậu lay thêm lần nữa, vẫn không phản ứng.
Mạc Vân Sơ bắt đầu sốt ruột. Nếu thật sự ngất mà không ai phát hiện thì nguy to!
“Ổ Trầm, dậy đi mà.” Mạc Vân Sơ lay mạnh hơn một chút.
Ổ Trầm thấy Mạc Vân Sơ dai như đỉa, giả bộ không nổi nữa, đành ngẩng đầu lên, mặt lạnh tanh nhìn cậu: “Cậu phiền thật đấy, biết không?”
Mạc Vân Sơ sững người, chớp mắt mấy cái rồi có chút nhẹ nhõm nói: “May mà cậu không sao, vừa rồi thấy cậu không phản ứng gì nên tôi cứ tưởng cậu lại ngất.”
Ổ Trầm im lặng. Cậu cứ tưởng Mạc Vân Sơ bị mình nói vậy sẽ biết điều mà tránh ra, ai ngờ lại nói ra mấy lời như thế.
“Cậu không sao là tốt rồi. Tôi cứ sợ cậu bị sốt hay gì đó, nếu không ai để ý thì không ổn đâu.”
Ổ Trầm suýt nữa thì buột miệng bảo “Cậu quản tôi làm gì?”, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, không nói ra.
Những lời của thiếu niên ấy, khiến trái tim lạnh lẽo của hắn khẽ rung lên.
Ổ Trầm dùng đôi mắt đen láy nhìn thẳng Mạc Vân Sơ, trong đôi mắt kia toàn là lo lắng. Hắn vẫn im lặng.
Một lúc lâu sau, Ổ Trầm đột nhiên hỏi: “Tại sao cậu lại quan tâm tôi?”
Mạc Vân Sơ nghẹn lời. Cậu không hiểu sao Ổ Trầm lại hỏi như vậy, thoáng chốc không biết nên trả lời ra sao.
Lẽ nào lại nói:
“Vì cậu là đối tượng nhiệm vụ của tôi, nhiệm vụ của tôi là chữa lành trái tim bị tổn thương của cậu, khiến cậu cảm nhận được thế giới này vẫn còn đẹp đẽ, để về sau cậu không hủy diệt thế giới nữa?”
Không không không, dựa trên kinh nghiệm trước đây thì tuyệt đối không thể nói mấy lời đó ra.
Không khéo trị liệu lại tụt về 0 luôn ấy chứ.
Mạc Vân Sơ và Ổ Trầm bốn mắt nhìn nhau, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm ấy, trong đầu lại vang lên lời hệ thống kể về quá khứ của Ổ Trầm, khiến cậu thấy nhói lòng.
“Vì... tôi muốn quan tâm cậu.”
Mạc Vân Sơ theo bản năng thốt ra câu đó.
Những lời ấy như một tia nắng rọi qua tầng tầng u ám mà chiếu thẳng vào trái tim hoang vắng của Ổ Trầm, sưởi ấm một góc nào đó trong hắn.
Lần đầu tiên... có người nói muốn quan tâm đến mình.
Khóe miệng Ổ Trầm khẽ cong lên mà nở nụ cười lạnh nhạt, bỗng nhiên đứng phắt dậy, kéo ghế vang lên tiếng chói tai.
“Tôi không cần cậu quan tâm. Tránh xa tôi ra một chút.”
Nói xong, Ổ Trầm quay người rời khỏi lớp mà để lại câu nói lạnh như băng.
Thái độ ấy khiến Mạc Vân Sơ hơi bị tổn thương, nhưng rất nhanh đã tự vực dậy.
Cậu tự nói với mình, Ổ Trầm cũng là một người đáng thương. Mình đến đây không phải là để giúp hắn cảm nhận sự ấm áp của thế gian này sao?
Dù Ổ Trầm có lạnh nhạt đến đâu, chỉ cần cậu nỗ lực không ngừng thì cậu không tin mình không thể sưởi ấm được trái tim của Ổ Trầm!
Ổ Trầm một đường rời lớp, đi đến nhà vệ sinh, để dòng nước lạnh xối lên mặt, mãi đến khi bản thân bình tĩnh lại.
Hắn nhìn gương mặt mình trong gương, u ám và lạnh lẽo, những vết thương trên mặt khiến cậu trông như một thiếu niên bất lương.
Không hiểu nổi cái tên Mạc Vân Sơ kia bị gì mà cứ khăng khăng muốn kết thân với mình.
Một kẻ rác rưởi như mình, một phế phẩm của xã hội, không xứng được quan tâm cũng chẳng cần ai quan tâm.
Hắn chỉ muốn co mình lại trong một góc tối không ai thấy, sống lặng lẽ nốt quãng đời bi thảm này.
Đôi mắt Ổ Trầm đen láy, nơi khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười giễu cợt.
Những lời từ người cha là một kẻ nghiện cờ bạc từng mắng vẫn văng vẳng bên tai:
Phế vật. Rác rưởi. Không xứng đáng được tồn tại.
Đúng vậy. Mình không cần ai quan tâm. Không cần.