Ngày hôm sau tỉnh lại, Ổ Trầm thấy cửa mà mình khóa hôm qua vẫn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bị ai mở. Xem ra cái tên cha mê bài kia cả đêm chưa về.
Chuyện này đối với hắn mà nói cũng coi như là chuyện tốt, ít nhất hôm nay không phải ăn đòn rồi mới được ra cửa.
Dậy sớm, hắn qua loa dọn dẹp một chút rồi đi học. Trong túi chẳng còn bao nhiêu tiền, bữa sáng cũng không dám mua, phải dành tiền để ăn trưa, thế là đành chịu đói.
Vừa đến lớp, Ổ Trầm ngồi vào chỗ rồi nằm gục xuống ngủ.
Vì trên người lúc nào cũng có vết thương, trên mặt lại suốt ngày bày ra bộ dạng lạnh lùng như muốn đánh người, nên trong mắt bạn học, hắn như một kẻ đầu gấu nên chẳng ai dám đến gần.
Còn Mạc Vân Sơ thì bị ông nội gọi dậy, hơi muộn một chút nên không kịp ăn sáng. Ông nội nhét vào cặp cậu hai cái bánh mì với một hộp sữa, còn dặn đi dặn lại là nhất định phải ăn sáng.
Cậu nhìn hai cái bánh mì, định rút ra một cái rồi nói: “Ông ơi, nhiều quá rồi, một mình con ăn không hết đâu.”
Ông lại nhét trở vô cặp: “Phải ăn no mới có sức nghe giảng chứ.”
Cậu từ chối không được nên đành xách nguyên cả hai cái đến trường.
Khi tới lớp, phần lớn học sinh đã có mặt trong phòng học. Mạc Vân Sơ nhìn quanh, thấy còn năm phút nữa mới vào tiết thế là liền tranh thủ lấy bánh mì và sữa ra ăn vội.
Vừa nhét hết cái bánh mì vào miệng, chuông báo vào học vang lên. Cậu với cái miệng phình như con hamster, vừa nhai vừa uống sữa, trông buồn cười hết chỗ nói.
Ổ Trầm nghe tiếng chuông thì mới lơ mơ ngồi dậy. Vì hắn ngồi ở hàng cuối cùng nên vừa ngẩng đầu đã thấy cảnh tượng Mạc Vân Sơ đang vừa nhai vừa uống với vẻ mặt cực kỳ vội vàng.
Ổ Trầm lặng lẽ thu ánh mắt về, khóe môi như hơi cong lên.
Ăn gì mà như đánh giặc, không sợ bị nghẹn à…
Tiết đọc đầu ngày luôn khô khan, ai nấy đều mơ mơ màng màng, âm thanh đọc cũng yếu ớt như gió thoảng.
Giáo viên tuần tra đứng ngoài cửa nghe xong lắc đầu, bước vào lớp hét lên: “Cả khối có mỗi lớp các em là đọc sách nhỏ tiếng nhất! Lớp khác thì cách xa mấy phòng còn nghe rõ mồn một! Không nghe thấy tiếng thì đứng hết dậy cho tôi!”
Nghe xong, đám học sinh bên dưới bắt đầu lẩm bẩm than thở, nhưng giọng đọc cũng lớn hơn một chút.
Ổ Trầm dĩ nhiên chẳng thèm phối hợp. Không đọc mà cũng chẳng buồn lật sách, mắt không nhìn sách, chẳng biết đang nghĩ gì.
Còn Mạc Vân Sơ thì lại vô cùng nghiêm túc, cậu cầm sách đọc to rõ ràng, âm thanh vang tới tận cuối lớp, khiến Ổ Trầm nghe cũng rõ mồn một.
Ổ Trầm nhịn không được đưa mắt nhìn về phía cậu, dù chỉ có thể thấy bóng lưng thẳng tắp ấy.
Không chỉ tiết đọc đầu ngày, những tiết học khác Mạc Vân Sơ cũng chăm chú không rời mắt khỏi thầy cô, giống như đã hoàn toàn hòa nhập vào vai diễn này.
Điều này khiến 003 rất hài lòng vì khả năng nhập vai của ký chủ luôn rất đỉnh, ít ra thì cậu thật sự đóng tròn vai một học sinh ngoan.
Ổ Trầm hiếm khi không ngủ trong hai tiết đầu nên giáo viên cũng chú ý nhiều hơn.
Dù vẻ mặt hắn vẫn lạnh tanh, không chút biểu cảm, chỉ nhìn bảng đen thôi, nhưng đối với giáo viên thì việc hắn không ngủ đã là một tiến bộ lớn rồi.
Sau vài tiết học, đến giờ giải lao dài, toàn khối phải ra sân chạy bộ. Sân vận động lớn đủ cho cả trường tập trung cũng không phải vấn đề.
Thời tiết tháng Năm đã bắt đầu nóng.
Mạc Vân Sơ cực kỳ không muốn vận động, thân thể này vốn đã ghét nhất là chạy bộ. Nhưng trường quy định rất nghiêm, không dễ gì xin nghỉ nên cậu đành lết ra sân.
Vì mất thời gian thu dọn đồ nên cậu ra khỏi lớp muộn, gần như là người cuối cùng. Trùng hợp là Ổ Trầm cũng đi sau cùng. Hai người một trước một sau bước ra khỏi lớp.
Mạc Vân Sơ vô thức vung tay ra sau, vừa khéo đụng vào tay của Ổ Trầm, cảm giác lạnh toát.
Thời tiết nóng như thế mà tay hắn lại lạnh lạ thường.
Nhưng lúc này loa phát thanh đã bắt đầu thúc giục —— mời các bạn học sinh nhanh chóng tập trung tại sân vận động!
Cậu chỉ đành đi nhanh lên một chút.
Khi tới sân, các bạn học đã xếp hàng ngay ngắn. Cậu và Ổ Trầm cùng đứng ở cuối hàng.
Mạc Vân Sơ liếc nhìn qua, phát hiện sắc mặt của Ổ Trầm cực kỳ nhợt nhạt. Cậu hơi nghiêng đầu, giả vờ vô tình liếc sang, rồi mới nhận ra môi hắn cũng trắng bệch, chẳng còn chút máu.
Cậu bắt đầu lo lắng vì sắc mặt này không ổn chút nào.
Chạy bộ bắt đầu. Mạc Vân Sơ cố gắng theo kịp mọi người nhưng vẫn luôn liếc nhìn về phía Ổ Trầm, canh chừng tình trạng của hắn.
Ổ Trầm rất nhạy cảm với ánh nhìn người khác, chỉ cần bị nhìn là hắn biết. Đặc biệt là cái người phía trước còn cứ lén lút nhìn bằng khóe mắt, tưởng hắn không phát hiện à?
Nhưng mà giờ hắn đau dạ dày kinh khủng, chẳng còn sức đâu mà quan tâm. Chỉ muốn chạy cho xong rồi quay lại phòng học nghỉ ngơi.
Đáng tiếc, ông trời chẳng thương. Không chỉ đau dạ dày, mà do sáng nay không ăn gì nên hắn bị tụt huyết áp. Đến cuối cùng, chân hắn gần như không còn chút sức lực nào.
Khi kết thúc chạy, chân hắn mềm nhũn, cứ thế ngã thẳng xuống.
May mà Mạc Vân Sơ luôn để ý từ đầu, lại vừa khéo đỡ được hắn trước khi đầu đập xuống đất.
Tiếng động khiến thầy giáo hốt hoảng chạy tới.
Ổ Trầm trước khi ngất đi, thứ cuối cùng hắn thấy chính là vẻ mặt lo lắng của Mạc Vân Sơ, và vòng tay ấm áp kia.
Thì ra khi mình ngã xuống thì vẫn có người đỡ lấy mình. Thật tốt…
Khi tỉnh lại, Ổ Trầm đang nằm trong phòng y tế. Cô y tá vừa tiêm xong đường glucose, hắn liền tỉnh lại.
Dù đã tỉnh, nhưng vẫn cần theo dõi thêm. Cô y tá nhờ Mạc Vân Sơ trông giúp rồi rời đi.
Ổ Trầm nằm trên giường, đôi mắt đen láy đối diện với ánh nhìn của Mạc Vân Sơ.
Giọng nói khô khốc bật ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Mạc Vân Sơ hơi ngẩn ra, sau đó vội vàng xua tay: “Không có gì không có gì, là bạn học thì giúp đỡ nhau là chuyện nên làm.”
Lông mi Ổ Trầm khẽ rung.
Chỉ vì là bạn học nên mới giúp sao? Cậu cũng sẽ giúp những người khác như thế à?
Hắn cúi thấp mi mắt, che đi ánh nhìn ảm đạm.
Cũng phải thôi, một người như hắn, nếu không phải là bạn học, chắc cậu ta cũng chẳng giúp đâu.
Lúc này, Mạc Vân Sơ bất chợt lôi từ túi ra một cái bánh mì nhỏ, đưa tới trước mặt Ổ Trầm: “Cho cậu nè.”
Ổ Trầm ngạc nhiên: “Cho tôi?”
Cậu gật đầu: “Ừm, chắc sáng nay cậu chưa ăn gì nên mới bị ngất. Ăn một chút đi.”
Ổ Trầm ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt bình thản, im lặng vài giây rồi mới đưa tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Mạc Vân Sơ đỡ hắn ngồi dậy: “Giờ ăn luôn nhé?”
Ổ Trầm ngồi dậy, nhìn cái bánh mì trong tay, lòng khẽ động.
Từ trước đến giờ hắn không hề có hứng thú với đồ ăn, vậy mà lần đầu tiên lại cảm thấy... muốn ăn đến như vậy.