Mạc Vân Sơ thấy Ổ Trầm nhận lấy thuốc của mình thì yên tâm hơn hẳn. Đồng thời, cậu cũng vui vẻ khi nghe hệ thống thông báo nhiệm vụ có tiến triển.
—— Đinh! Tiến độ chữa lành: 1%
Mạc Vân Sơ mừng rỡ không thôi. Xem ra nhiệm vụ lần này chắc là có thể nhanh chóng hoàn thành. Lần này nhất định phải đạt thành tích xuất sắc mới được!
003 nhìn mà cũng hào hứng hẳn lên: “Ký chủ, phải có chí lớn một chút chứ! Mục tiêu của chúng ta là hoàn thành hoàn mỹ!”
Ổ Trầm nhìn ánh mắt cậu bé ngốc kia bỗng dưng trở nên sáng rực đầy nhiệt huyết, trong lòng cảm thấy có gì đó… là lạ.
“Tôi nhận rồi, cậu cũng nên đi thôi?”
Giọng hắn vẫn lạnh như băng, nếu là người khác nghe chắc đã thấy khó chịu lắm rồi.
Nhưng Mạc Vân Sơ lại không thấy gì, khả năng thấu cảm của cậu vốn rất cao.
Cậu do dự nhìn hắn: “Vậy… tôi đi trước đây.”
Thấy Ổ Trầm co ro một mình trong góc con hẻm u tối, Mạc Vân Sơ không khỏi cảm thấy xót xa.
Theo thông tin mà hệ thống cung cấp, cậu biết rõ lúc này Ổ Trầm vừa bị cha ruột đánh đập tàn nhẫn, rồi đuổi ra khỏi nhà.
Ổ Trầm cũng chẳng có bạn bè, gần như không có nơi nào để đi.
Nhưng nếu mình tùy tiện mời hắn về nhà ngủ một đêm… liệu hắn có chịu không?
003 nhẹ nhàng cổ vũ: “Cậu không thử thì làm sao biết được?”
Nghe vậy, Mạc Vân Sơ lấy hết dũng khí, mở lời.
“Cậu... cậu có định về nhà không? Nếu không có chỗ về thì cậu có thể đến nhà tôi ở tạm một đêm.”
Vừa nghe xong thì sắc mặt Ổ Trầm lập tức lạnh xuống, hắn đứng bật dậy mà toan tính rời đi.
Lại bị Mạc Vân Sơ níu nhẹ góc áo.
Ổ Trầm lạnh lùng nói: “Buông ra.”
“Nhưng mà…”
Ổ Trầm quay phắt lại, ánh mắt băng giá dừng thẳng trên người Mạc Vân Sơ.
“Tôi không phải là con chó hoang không nhà để về. Không cần cậu thương hại!”
Nói rồi, hắn mạnh mẽ gạt tay cậu ra rồi lạnh lùng bỏ đi.
Nhìn bóng lưng quyết liệt của hắn, Mạc Vân Sơ lẩm bẩm: “Tôi không có ý đó mà…”
Về đến nhà, Mạc Vân Sơ ngồi một mình trong phòng, có chút buồn bã.
“Phải làm sao bây giờ, 003? Có phải tôi lại làm hỏng chuyện rồi không…”
003 vội an ủi: “Không sao đâu! Tiến độ nhiệm vụ không bị tụt là tốt rồi, ít ra vẫn còn đang tiến triển mà.”
“Nhưng mà tiến độ cũng không tăng thêm nữa. Chẳng lẽ tôi lại phải cố đạt tiêu chuẩn thông qua thôi sao… Không, lần này nếu thất bại thì…”
003 thật sự bất đắc dĩ. Ký chủ nhà mình ngoài chuyện thường hay bị người ta nghĩ đến thì tính cách cũng là vấn đề lớn.
Có lúc thì cực kỳ bi quan, rụt rè. Nhưng cũng có lúc lại như một mặt trời nhỏ, ấm áp lan tỏa đến cả người xung quanh.
---
Ổ Trầm trở về cái gọi là “nhà” của mình, đứng ngoài cửa với gương mặt âm trầm mà hít sâu một hơi rồi mới bước vào.
Vừa vào cửa đã phát hiện cửa không hề khóa, còn ông bố suốt ngày nhậu nhẹt đánh đập hắn cũng không thấy đâu nhưng chắc lại đi đánh bạc sau khi kiếm được chút tiền từ đâu đó rồi.
Ổ Trầm nhếch môi cười khẩy, lướt qua những vỏ chai bia vương vãi dưới sàn rồi đi thẳng về phòng mình.
Đóng cửa lại, rồi khóa trái.
Từ trong ngực lấy ra chai thuốc mà Mạc Vân Sơ đưa, đối diện với chiếc gương cũ nát, hắn tự mình bôi thuốc.
Phải nói là, loại thuốc này quả thật hiệu quả. Tuy rằng xót đến thấu tim gan, nhưng rất có tác dụng. Vừa bôi vừa r*n rỉ đau đớn, Ổ Trầm cứ nhe răng trợn mắt mãi.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Ổ Trầm được người khác trao cho sự tử tế.
Từ nhỏ đến lớn, hắn luôn bị cha ruột hành hạ như ác quỷ.
Hàng xóm láng giềng thì lạnh nhạt, vô cảm. Có khi còn hùa theo để chế nhạo, thậm chí lấy hắn làm gương, dạy con rằng nếu không ngoan thì sẽ bị đánh như thằng nhóc nhà bên kia.
Ổ Trầm gặp Mạc Vân Sơ cũng chưa bao lâu. Gia đình cậu là hàng xóm mới chuyển tới gần đây, mà bản thân Mạc Vân Sơ cũng mới chuyển đến lớp hắn học.
Vào ngày đầu tiên chuyển trường, đúng lúc hôm đó hắn chưa bị cha đánh đến mức không thể đi học, nên giờ mới có cơ hội gặp được cậu.