Mạc Vân Sơ khẽ nhắm mắt, hàng mi run rẩy cùng giọt lệ bên khóe mắt khiến người ta không khỏi xót xa.

Cậu không nhịn được nhớ lại lần đầu tiên gặp Ổ Trầm.

Một thiếu niên nhỏ bé và đáng thương, mặt mũi bầm dập vì bị người ta đánh, lại còn bị chính cha ruột đuổi ra khỏi nhà, lang thang nơi đầu đường xó chợ.

Thoạt nhìn thật đáng thương.

Khi cậu chìa tay định đỡ hắn dậy, thiếu niên ấy lại như một con sư tử nhỏ bị thương, ngẩng đầu cứng cỏi từ chối sự giúp đỡ của cậu.

Thà ngủ dưới gầm cầu, còn hơn nhận lấy lòng thương hại từ người khác.

“Cậu bị thương rồi, có muốn đến bệnh viện khám không?”

Ngày hôm đó, Mạc Vân Sơ dựa theo chỉ dẫn của hệ thống, tìm được Ổ Trầm người bị cha đuổi khỏi nhà, cả người lấm lem, ngồi co ro trong góc một con hẻm tối tăm, không nói không rằng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, khàn giọng nói đúng một chữ: “Biến.”

Đây là lần đầu tiên Mạc Vân Sơ nghe có người nói chuyện với mình như vậy. Rõ ràng cậu chỉ muốn giúp đỡ, vậy mà lại bị từ chối thẳng thừng không thương tiếc.

Cậu muốn bỏ đi, nhưng nhiệm vụ của hệ thống không cho phép nên đành phải cắn răng nén giận, rời đi trước.

Ổ Trầm nhìn theo bóng cậu khuất dần, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười mỉa mai: “Giả tạo.”

Nhưng nhà Mạc Vân Sơ cách hẻm nhỏ kia cũng không xa, chỉ mất mười phút chạy vội là có thể quay lại.

Về đến nhà, cậu lục tung tủ thuốc theo trí nhớ, lấy ra một chai thuốc sát trùng và một bịch bông gòn, sau đó lại hớt hải chạy trở lại con hẻm cũ, đưa mọi thứ tận tay cho thiếu niên kia.

“Cậu không đi bệnh viện thì ít nhất cũng nên xử lý vết thương đi chứ. Đây, mấy thứ này tặng cậu. Nhất định phải bôi thuốc cẩn thận đó, nếu không bị nhiễm trùng thì vẫn phải vào bệnh viện thôi!”

Ổ Trầm từ lúc nhìn thấy dáng vẻ cậu chạy tới, đã sững người.

Ban đầu hắn tưởng cậu bị dọa sợ bởi bộ dạng hung dữ của mình mà chạy mất rồi, ai ngờ là chạy về nhà lấy thuốc.

Ổ Trầm không thể ngờ rằng lại có ngày mình được nhìn thấy người kia mồ hôi nhễ nhại, tay ôm hộp thuốc mà lo lắng đưa đến tận tay, còn ân cần dặn dò phải nhớ bôi thuốc.

Một người vô dụng như hắn, rác rưởi như hắn, mà cũng có thể nhận được sự tốt bụng từ người xa lạ ư?

Ổ Trầm thầm lắc đầu. Đúng là một kẻ quá ngây thơ, hiền lành đến ngốc nghếch.

Thấy hắn không nhận lấy thuốc, Mạc Vân Sơ bắt đầu sốt ruột. Lỡ đâu vết thương của Ổ Trầm bị nhiễm trùng thật, rồi không chịu đi bệnh viện thì đến lúc đó nhiệm vụ thất bại thì sao?

Cậu dứt khoát mở nắp chai thuốc sát trùng, rút một miếng bông ra, chấm thuốc rồi định bôi lên vết thương ở tay hắn.

Ổ Trầm không ngờ cậu lại tự mình làm như vậy. Không kịp phản ứng thì vết thương chạm vào thuốc sát trùng, lập tức bỏng rát đến nhói buốt cả da đầu.

Ổ Trầm hít một hơi đau đớn. Cái tên ngốc này xuống tay mạnh quá, hắn còn chưa kịp trở tay.

Mạc Vân Sơ nghe thấy tiếng hắn hít khí, lập tức hốt hoảng, vội vàng giảm lực tay.

Giọng nói cũng trở nên nhẹ hẳn: “Xin lỗi, xin lỗi… Là do tôi mạnh tay quá… Tôi sẽ nhẹ hơn…”

Nói là làm, tăm bông trong tay cậu như lông chim chạm vào vết thương, nhẹ đến mức nếu không nhờ mùi thuốc nồng nặc làm Ổ Trầm suýt tưởng mình chỉ đang nằm mơ.

Nhưng tốc độ này cũng quá chậm đi. Mà thiếu niên này nhìn trắng trẻo sạch sẽ, đâu giống người từng chăm sóc ai, cứ thế ân cần với mình đúng là không thích hợp chút nào.

Ổ Trầm liền giật lấy chai thuốc và bịch bông từ tay cậu: “Được rồi, tôi nhận. Cậu đi đi.”

“Nhưng mà…” Mạc Vân Sơ nhìn thấy còn nhiều vết thương chưa được xử lý.

“Không chết được đâu. Tôi mạng lớn lắm nên không dễ chết thế đâu.”

Ổ Trầm tự giễu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play