Ngày tháng rất nhanh đã khôi phục lại dáng vẻ trước kia.

Sau đêm đó ở chung thì thái độ của Ổ Trầm đối với Mạc Vân Sơ thay đổi hẳn, hoàn toàn không còn lạnh nhạt với cậu nữa.

Hơn nữa tiến độ chữa lành của Ổ Trầm bây giờ tăng lên dễ đến mức đáng kinh ngạc, mới nửa tháng thôi mà đã lên tới 60%!

Có một lần sau buổi khảo nghiệm tháng, Mạc Vân Sơ nhanh chóng chạy đến chỗ bảng điểm để xem xếp hạng.

Chạy nhanh quá nên suýt thì ngã, may mà có người đỡ kịp.

Ngẩng đầu lên thì cậu thấy ngay Ổ Trầm đang đứng trước mặt mình.

Mạc Vân Sơ lập tức nở một nụ cười tươi rói: “Cảm ơn cậu nha, Ổ Trầm.”

Ổ Trầm quay mặt sang chỗ khác, buông tay ra rồi bước lên phía trước.

“Không có gì.”

Nhưng Mạc Vân Sơ lại nhìn thấy tai của Ổ Trầm đỏ ửng cả lên.

Tự nhiên lại thấy Ổ Trầm đáng yêu quá mức là sao vậy chứ?

Thì ra Ổ Trầm còn đến sớm hơn cả cậu.

Khóe miệng Mạc Vân Sơ khẽ cong lên, xem ra Ổ Trầm cũng bắt đầu để tâm đến mình rồi, không đến mức ngày nào cũng bị mấy suy nghĩ tiêu cực chiếm hết đầu óc.

Mạc Vân Sơ liếc qua một cái là thấy ngay điểm số của mình, lần này cậu thi lên hẳn top ba, thành tích thuộc hàng thứ hai của toàn khối.

Sau đó Mạc Vân Sơ từ cuối bảng bắt đầu tìm lên.

Tốt quá rồi, vừa nhìn thấy tên Ổ Trầm, Mạc Vân Sơ không khỏi cảm thán là anh bạn này không chỉ tinh thần được chữa lành mà việc học cũng tiến bộ quá chừng, thứ hạng tăng hẳn 500 bậc.

Tuy không nhiều lắm, nhưng với tổng số học sinh toàn khối chỉ khoảng 1500 người mà từ hạng áp chót leo lên đến tận top 1000 là có thể thấy được Ổ Trầm thật sự đang nghiêm túc học tập.

Chỉ riêng thái độ đó thôi cũng đã khiến Mạc Vân Sơ rất vui rồi.

Ánh mắt Mạc Vân Sơ dừng lại trên người Ổ Trầm, tràn ngập tự hào giống hệt một bà mẹ già đang nhìn đứa con trai giỏi giang của mình cuối cùng cũng có tiền đồ vậy.

Ổ Trầm đứng phía trước Mạc Vân Sơ, tự nhiên cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ấy thì có hơi không được tự nhiên, gãi gãi sau tai rồi giả vờ không có gì mà đi vào lớp.

Khác với sự hài lòng của Mạc Vân Sơ, thật ra Ổ Trầm lại không mấy hài lòng với thành tích này, hắn cảm thấy mình còn có thể tiến xa hơn nữa!

Từ đêm hôm đó trở đi thì Ổ Trầm bỗng nhiên có chút…

Hắn bắt đầu không cam lòng, tại sao mình lại nhất định phải mãi chìm trong vũng bùn?

Có một người cứ luôn cố gắng kéo hắn ra khỏi bóng tối, vậy thì chính hắn cũng nên cố vùng vẫy một lần.

Dù thế nào đi nữa, Mạc Vân Sơ là thật lòng coi hắn là bạn và thật sự quan tâm đến hắn. Nếu đã vậy, thì bản thân cũng không nên tiếp tục sống mãi trong góc tối tăm nữa, phải cố gắng, phải nỗ lực hơn nữa thì ít nhất, để khi Mạc Vân Sơ nhắc đến người bạn này có thể cảm thấy tự hào.

Nhìn về phía Mạc Vân Sơ đang đứng, Ổ Trầm đột nhiên dâng lên một luồng động lực, hắn lấy bài thi Mạc Vân Sơ lén lút đưa mình hôm trước ra rồi nghiêm túc làm lại một lần nữa.

Lúc Mạc Vân Sơ quay lại lớp, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy người thiếu niên đang gục đầu lên bàn cố gắng học kia, chỉ số chữa lành trên đầu đã lên đến 62%.

Mạc Vân Sơ có cảm giác như thấy được tương lai hoàn thành nhiệm vụ một cách viên mãn!

Lần này cho dù không được điểm S, thì ít nhất cũng đạt cấp A!

003 cũng vui vẻ reo lên: “Ký chủ! Lần này chúng ta cuối cùng cũng không phải lượn lờ ở vạch đạt tiêu chuẩn nữa rồi!”

Ngay lúc đó, đột nhiên có người gọi lớn:

“Mạc Vân Sơ! Có người tìm cậu kìa!”

Ổ Trầm đang chìm đắm trong việc làm bài bị đánh động bởi mấy từ khóa thì nghe có người tìm Mạc Vân Sơ? Ai thế nhỉ?

Theo hắn biết thì Mạc Vân Sơ mới chuyển trường không lâu, ngoài bạn cùng lớp ra thì hầu như không quen ai khác.

Lúc này, Mạc Vân Sơ lên tiếng rồi bước ra ngoài.

Ổ Trầm nheo mắt lại, nhìn xuyên qua cửa kính trong suốt thấy được Mạc Vân Sơ đang trò chuyện với một nữ sinh.

Chỉ nói vài câu, Mạc Vân Sơ đã cùng cô nữ sinh đó rời đi.

Trong lòng Ổ Trầm có một giọng nói đang thôi thúc hắn là phải đi theo xem thử đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play