Hai người vừa ăn xong mì thì Mạc Vân Sơ đang định đi rửa chén nhưng thấy Ổ Trầm đã nhanh tay cầm chén đũa bước vào bếp.

Mạc Vân Sơ bật cười, chọt chọt hệ thống rồi cảm thán: “Cậu Ổ Trầm này thật ra cũng được đấy chứ, sau này không chừng là người chồng hiền thục, đảm đang.”

003 cũng cảm thán theo: “Thật ra đối tượng nhiệm vụ lần này của cậu còn dễ làm hơn mấy cái trước nhiều.”

Mạc Vân Sơ gật đầu đồng tình.

Sau khi Ổ Trầm rửa chén xong thì Mạc Vân Sơ kéo cậu ta về phòng.

Ổ Trầm ngoan ngoãn đi theo vào phòng Mạc Vân Sơ.

Phòng của cậu rất đơn giản mà ấm cúng.

Không gian không lớn, chiếc giường đã chiếm hết nửa phòng phần còn lại kê một cái bàn học, ghế tựa, thêm một giá sách nhỏ.

Cửa sổ treo rèm mộc mạc đơn giản, trên đó in vài chú gấu bông ngây ngô.

Tường quét một lớp sơn vàng nhạt, bên trên còn vẽ cả gấu Winnie.

Ổ Trầm không ngờ phòng Mạc Vân Sơ lại mang hơi hướng trẻ con như thế, ngay cả trên giường cũng bày đầy gấu bông nhồi lông.

Mạc Vân Sơ đè Ổ Trầm ngồi xuống giường, rồi mang rượu thuốc lại.

Ổ Trầm định giơ tay nhận lấy, nhưng Mạc Vân Sơ tránh né: “Để tôi bôi thuốc cho cậu, cởi áo ra đi.”

Ổ Trầm sững người, không tin vào tai mình:

“Cái gì cơ?”

Mạc Vân Sơ thản nhiên đáp: “Không cởi thì sao bôi thuốc được? Với lại trên người cậu chắc nhiều vết thương lắm nhỉ.”

Ổ Trầm im lặng hồi lâu rồi cắn môi mà cởi áo thun ra.

Mạc Vân Sơ nhìn thấy những vết thương trên người cậu, thậm chí còn nhiều hơn mình tưởng, thật sự không dám tưởng tượng những năm qua Ổ Trầm đã sống thế nào.

Có vài vết đã mờ, nhưng vẫn còn dấu tích. Như bị ai đó dí tàn thuốc vào người hay bị vật sắc cứa qua, cũng có nhiều chỗ bầm tím do đấm đá để lại.

Ổ Trầm hơi ngượng, cúi đầu không dám nhìn Mạc Vân Sơ vì biết bản thân trông rất kinh khủng.

Nếu Mạc Vân Sơ sợ thì hắn sẽ lập tức rời đi và không nói lời nào.

Nhưng mà…

Tai Ổ Trầm động nhẹ, như nghe thấy tiếng nghẹn ngào rất nhỏ.

Ổ Trầm sững người. Mạc Vân Sơ sao vậy?

Mạc Vân Sơ nhìn những vết thương mà đau lòng, nghĩ thầm cha ruột của Ổ Trầm thật sự là đồ cầm thú, ngay cả con ruột mà cũng xuống tay tàn nhẫn như vậy!

Khi còn bé, Ổ Trầm bị đánh đập đến mức nào, chắc là sợ hãi đau đớn và tổn thương không kể xiết.

Khó trách tính cách hắn ta u ám, hành vi lúc nào cũng như tự hủy.

Ổ Trầm cong khóe môi: “Xấu lắm đúng không?”

Mạc Vân Sơ hít mũi, nhẹ nhàng nói: “Không sao mà, ai mà chẳng từng bị thương một chút chứ.”

Nói rồi, cậu bôi rượu thuốc lên chỗ bầm tím ở vai Ổ Trầm.

Ổ Trầm cảm nhận được sự mát lạnh, cùng với bàn tay mềm mại của Mạc Vân Sơ đang xoa nắn vai mình thì cả người bỗng cứng đờ.

“Cậu…”

Ngay sau đó, Mạc Vân Sơ đột nhiên tăng lực, dùng sức xoa chỗ bầm.

Một cơn đau ập đến, khiến Ổ Trầm nhe răng trợn mắt chẳng còn sức nghĩ chuyện khác.

“Mạc Vân Sơ, nhẹ tay thôi, đau đấy!”

Mạc Vân Sơ chẳng chịu theo ý Ổ Trầm, còn cố ý mạnh tay hơn xoa mạnh thêm.

“Không mạnh sao tan máu bầm được!”

Ổ Trầm hít hà, mặt méo xệch.

“Mạc Vân Sơ! Cậu…!”

Mạc Vân Sơ cười tươi như hoa: “Ổ Trầm học bạn à, tôi làm vậy là vì tốt cho cậu thôi~”

Cuối cùng cũng bôi thuốc xong, Mạc Vân Sơ mệt đến toát mồ hôi rồi tiện thể mang đồ đi tắm.

Đêm đến, Ổ Trầm và Mạc Vân Sơ nằm chung một giường.

Ổ Trầm cảm thấy hơi không quen vì từ nhỏ tới giờ chưa từng ngủ chung với ai.

Mạc Vân Sơ đã ngủ, đôi mắt từng long lanh giờ khép lại, lông mi dài rủ xuống tạo thành bóng mờ.

Ổ Trầm trở mình nằm nghiêng lặng lẽ nhìn Mạc Vân Sơ.

Khi ngủ trông cậu rất ngoan, mặt đỏ hồng, lồng ngực phập phồng đều đặn, còn có tiếng thở khe khẽ.

Trong đêm yên tĩnh Ổ Trầm vừa nhìn vừa nghe, chẳng mấy chốc cũng thiếp đi.

Một đêm ngon giấc ——

Khi ánh mặt trời chiếu lên mặt Ổ Trầm, hàng mi hắn run nhẹ rồi mở mắt ra, nhìn thấy Mạc Vân Sơ đang nằm cạnh.

Ánh nắng rọi lên tóc Mạc Vân Sơ như dát vàng.

Ổ Trầm đã lâu rồi mới được ngủ ngon như thế này, cảm giác yên tâm và dễ chịu.

Ít nhất, sẽ không có ai đập cửa rồi kéo hắn từ giường xuống đánh đập.

Đúng lúc ấy thì đồng hồ báo thức reo.

Mạc Vân Sơ chưa tỉnh hẳn, lờ mờ tắt đồng hồ rồi định ngủ tiếp.

Ổ Trầm thì muốn dậy, nên nhẹ nhàng rón rén không làm phiền Mạc Vân Sơ.

Hắn cởi bộ đồ Mạc Vân Sơ cho mượn rồi thay đồ của mình.

Nhưng lúc quay lại, lại thấy Mạc Vân Sơ đang ngồi trên giường ngơ ngác nhìn chằm chằm mình.

Ổ Trầm cứng người lại. Không lẽ… thấy hết rồi?

“Mạc Vân Sơ?”

Mắt Mạc Vân Sơ đảo một vòng, giọng mơ màng trả lời: “Ừm?”

Ổ Trầm khẽ giật mình. Sao Mạc Vân Sơ lại đáng yêu thế này?

Không không, mình đang nghĩ cái gì thế!

Ổ Trầm giả vờ bình tĩnh: “Cậu tỉnh rồi à?”

Mạc Vân Sơ gật đầu, khẽ "Ừ" một tiếng.

Tóc cậu dựng ngược lên, trông buồn cười vô cùng.

Ổ Trầm bỗng thấy tay mình ngứa ngáy, rất muốn vuốt tóc cậu xuống, nhìn mềm thế kia chắc chạm vào cũng thích lắm.

Nhưng trông Mạc Vân Sơ còn ngái ngủ.

Đúng lúc đó, cửa phòng bị gõ.

Ổ Trầm không lên tiếng.

Một giọng nói già nua hiền từ vang lên ngoài cửa: “Tiểu Sơ, mau dậy ăn sáng nào con.”

Lúc này, Mạc Vân Sơ như vừa khởi động xong, tỉnh táo hơn hẳn.

Cậu dụi mắt, trả lời: “Dạ, con dậy liền ông ơi.”

Rồi như cái xác sống lết xuống giường thay đồ, vừa định cởi áo thì chợt nhớ ra còn có Ổ Trầm.

Giật mình, vội buông tay, mặt đỏ bừng mà lắp bắp nói: “C-cậu, sao cậu còn ở đây?”

Ổ Trầm cứng họng: “Không phải cậu...”

Mạc Vân Sơ lúc này mới nhớ ra: “À à, nhớ rồi, tối qua tôi bảo cậu ở lại.”

Rồi mặt đỏ lựng: “Cậu quay mặt qua chỗ khác đi, đừng có nhìn.”

Ổ Trầm im lặng, đành quay mặt đi.

Ông nội Mạc bưng một chén cháo nóng hổi đặt lên bàn ăn, vừa quay lại thì thấy cháu mình đang dắt một nam sinh đi vào.

Ông ngẩn người, nhìn Mạc Vân Sơ hỏi: “Tiểu Sơ à, cậu bạn này là?”

Mạc Vân Sơ vội vàng giới thiệu: “Dạ ông ơi, đây là bạn học của con, tên Ổ Trầm. Hôm qua về trễ quá nên con để bạn ấy ngủ lại.”

Ông nội Mạc nhìn Ổ Trầm. Ổ Trầm bị nhìn mà tim đập thình thịch. Hắn biết vẻ ngoài của mình trông không giống học sinh ngoan, liệu ông có sợ cháu trai bị mình dẫn hư rồi đuổi đi không?

Ai ngờ ông nội Mạc lại tiếc nuối than:

“Ồ, thì ra là bạn học của Tiểu Sơ à, sao không nói trước với ông một tiếng để ông còn nấu thêm phần nữa cho.”

Rồi ông chợt nhớ ra: “À đúng rồi, sáng nay hình như nấu hơi nhiều, vừa khéo luôn.”

Nói xong thì vội vàng chạy vào bếp.

Ổ Trầm thấy thế, khẽ siết tay lại.

Mạc Vân Sơ cười khúc khích: “Sao? Ông tôi tốt lắm đúng không? Mau ngồi xuống ăn sáng đi.”

Chẳng mấy chốc, ông nội Mạc bưng thêm một chén cháo nóng ra.

Ba chén cháo trắng, hai đĩa rau nhỏ ăn kèm.

Ổ Trầm ngơ ngác cầm đũa.

Từ sau khi mẹ rời đi thì hắn chưa từng ăn một bữa sáng đàng hoàng, càng chưa từng ăn bữa nào ấm áp như thế này.

Thậm chí lúc sắp đi học, ông nội Mạc còn dúi cho hắn hai quả trứng luộc, bảo hắn đem theo ăn ở trường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play