Khi Ổ Trầm phục hồi lại tinh thần thì hắn đã đi xuyên qua hành lang, lặng lẽ theo chân Mạc Vân Sơ lên cầu thang mà đến tận sân thượng.

Hắn nấp sau cánh cửa, không lên tiếng.

Mạc Vân Sơ thì đầy nghi hoặc. Cô nữ sinh kia bỗng nhiên nói có một thứ muốn đưa cho cậu, còn nói không thể đưa trước mặt nhiều người. Vì không biết cô ấy định đưa gì nên cậu mới đi theo đến đây.

Chỉ thấy nữ sinh kia mặt hơi đỏ, ngập ngừng một lúc rồi lấy ra một phong thư tình màu hồng phấn có in hoa, đưa cho Mạc Vân Sơ.

“Mạc Vân Sơ, tớ… tớ thích cậu!”

Ba chữ cuối cùng dường như đã dốc hết dũng khí của cô ấy. Nói xong, nữ sinh lập tức nhắm chặt mắt không dám nhìn vào Mạc Vân Sơ nữa.

Mạc Vân Sơ sững người.

Những thế giới nhiệm vụ trước đây, cậu cũng từng nhận thư tình rồi, nhưng đều là… từ các nam sinh gửi tới!

Đây là lần đầu tiên cậu nhận được thư tình từ một nữ sinh.

Hệ thống à thấy chưa, thế giới này vẫn còn rất bình thường, cuối cùng thì cậu cũng không còn hấp dẫn mấy tên biến thái nữa rồi!

003 cũng xúc động không kém, ký chủ nhà mình cuối cùng cũng không còn thu hút những nhân vật kỳ quặc nữa, lần này là một cô bé đáng yêu thật sự.

Chỉ có điều, Mạc Vân Sơ là người làm nhiệm vụ nên nhất định sẽ rời khỏi thế giới này. Huống chi hiện tại cậu cũng không có cảm giác gì đặc biệt với cô bé ấy, lại còn đang ở trong giai đoạn vô cùng quan trọng. Sao có thể để những chuyện yêu đương ảnh hưởng đến việc học được!

Vì thế, tất nhiên Mạc Vân Sơ không thể lãng phí thời gian của người ta mà lập tức từ chối.

Cậu biết như vậy sẽ khiến người ta tổn thương, nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy lại phong thư: “Xin lỗi.”

Nữ sinh cúi đầu, vẻ mặt có chút buồn bã. Tuy đã chuẩn bị trước cho kết quả này, nhưng vẫn thấy rất đau lòng.

“Xin lỗi, làm phiền cậu rồi.” Nói xong, cô cầm lại bức thư rồi rời đi.

Mạc Vân Sơ khẽ thở dài một tiếng.

Ổ Trầm đã trốn phía sau cánh cửa ngay từ lúc nữ sinh kia đến gần, không để cô ấy thấy mình. Nếu không thì chắc chắn sẽ càng thêm xấu hổ.

Thấy nữ sinh rời đi rồi thì Ổ Trầm mới bước ra ngoài.

Mạc Vân Sơ nhìn thấy Ổ Trầm thì ngạc nhiên: “Sao cậu lại ở đây?”

Ổ Trầm trên mặt không hề có vẻ lén lút theo dõi, rất tự nhiên nói: “Làm bài mệt quá, lên đây hít thở không khí trong lành một chút.”

Mạc Vân Sơ cạn lời, câu này tào điểm hơi bị nhiều rồi đó.

Thôi, cậu cũng lười vạch trần Ổ Trầm làm gì.

Ổ Trầm bỗng nhiên mở miệng: “Cậu… không thích cô gái lúc nãy sao?”

Mạc Vân Sơ lắc đầu: “Ừ không thích nên không muốn lãng phí thời gian của bạn ấy.”

Ổ Trầm kéo kéo khóe miệng: “Vậy cậu thích kiểu người như thế nào?”

Mạc Vân Sơ khó hiểu liếc mắt nhìn Ổ Trầm một cái: “Cậu hỏi gì kỳ vậy?”

“Thì tùy tiện hỏi thôi.”

Mạc Vân Sơ nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Ổ Trầm, đột nhiên nảy ra ý trêu chọc hắn ta, muốn xem thử gương mặt ấy có thể thay đổi được bao nhiêu biểu cảm.

Cậu đột nhiên nói: “Nếu phải chọn thì tất nhiên là càng thích kiểu như cậu chứ sao.”

Ổ Trầm sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn Mạc Vân Sơ: “Cậu đang nói cái gì?”

“Ha ha ha.” Mạc Vân Sơ bật cười: “Cậu hỏi tùy tiện thì tôi trả lời tùy tiện vậy. Trêu cậu thôi.”

Ổ Trầm nghẹn lời. Hắn phát hiện ra Mạc Vân Sơ thật ra chẳng ngoan chút nào, nói chuyện thì nhanh mồm dẻo miệng cứ luôn làm hắn không nói lại được!

Nhưng lại cứ thích nói chuyện với Mạc Vân Sơ, dù là chẳng có gì để nói nhưng cũng muốn tìm chuyện để nói.

Như bây giờ vậy.

Mạc Vân Sơ vỗ vỗ vai Ổ Trầm: “Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa, mau về làm bài đi!”

Nói xong, Mạc Vân Sơ xoay người bước đi.

Ổ Trầm nhất thời chưa nhấc nổi chân, chỉ nhìn theo bóng lưng của Mạc Vân Sơ, từng lọn tóc khẽ bay lên trong gió… Tóm lại là rất thu hút người ta.

Thấy Ổ Trầm chưa đi theo nên Mạc Vân Sơ quay đầu lại vẫy tay: “Nhanh lên sắp vào học rồi đấy, đứng đực ở đó làm gì?”

“Ờ, tới liền.”

Ổ Trầm nhấc chân đuổi theo Mạc Vân Sơ, khóe môi bất giác nở ra một nụ cười.

Mạc Vân Sơ… đúng là một người rất dễ khiến người ta thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play