Khi Mạc Vân Sơ về đến nhà thì ông nội cậu cũng đã ngủ rồi. May mà trước khi đi cậu có mang theo chìa khóa.
Cậu làm động tác ra hiệu giữ im lặng rồi hạ giọng nói với Ổ Trầm: “Chúng ta vào nhà nói nhỏ thôi nhé, ông nội tôi chắc đã ngủ rồi, đừng làm ông tỉnh.”
Ổ Trầm gật đầu, ý bảo đã hiểu.
Mạc Vân Sơ nắm tay Ổ Trầm rồi mở cửa bước vào.
Trong phòng hơi tối nên cậu bật chiếc đèn nhỏ ở phòng khách. Tuy ánh sáng không mạnh, nhưng vẫn đủ để nhìn rõ mọi thứ xung quanh.
Cậu kéo Ổ Trầm đến ghế sofa rồi khẽ nói:
“Cậu ngồi ở đây đợi tôi một chút.” vừa nói vừa chỉ vào chiếc ghế sofa để Ổ Trầm ngồi.
Ổ Trầm im lặng một lúc rồi sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống.
Hắn thấy Mạc Vân Sơ vào một căn phòng bên trong, vài phút sau thì quay ra thì trên tay cầm theo một bộ quần áo.
Ổ Trầm nhìn thấy Mạc Vân Sơ đưa bộ đồ cho mình thì hơi sững người, hạ giọng hỏi:
“Cái này... cho tôi làm gì?”
Mạc Vân Sơ liếc hắn một cái: “Cho cậu mặc chứ còn gì?”
Ổ Trầm ngơ ngác: “Hả?”
Mạc Vân Sơ thở dài: “Cậu nhìn lại quần áo trên người mình đi, bẩn hết cả rồi. Mau vào tắm rửa rồi thay bộ này ra rồi lát nữa tôi giúp cậu bôi thuốc. Đêm nay cũng đừng về nhà nữa mà ngủ lại nhà tôi đi.”
Nghe đến đây, Ổ Trầm im lặng rất lâu.
Hắn không nghĩ tới Mạc Vân Sơ lại cho phép mình ở lại ngủ một đêm. Dù thật sự không muốn quay về cái nhà kia, nhưng chuyện này... vẫn hơi kỳ kỳ thì phải?
Ổ Trầm nghĩ thầm, hay là trả lại bộ quần áo cho cậu ta?
Chỉ là Mạc Vân Sơ liếc một cái đã nhìn thấu suy nghĩ lộn xộn trong đầu hắn, không nói nhiều mà trực tiếp đẩy Ổ Trầm về phía phòng tắm: “Thôi được rồi, con trai con đứa mà dài dòng quá. Vào tắm lẹ đi. Yên tâm đi là giường nhà tôi to lắm, hai người nằm thoải mái!”
Ổ Trầm càng bất ngờ hơn là hắn còn tưởng mình sẽ phải ngủ ghế sofa cơ.
Lúc hoàn hồn lại thì đã đứng trong phòng tắm rồi.
Mạc Vân Sơ còn chu đáo giúp đóng cửa nữa.
Ổ Trầm nhìn mình trong gương, mặt mày dữ dằn, trên mặt còn có vết thương trông chẳng khác gì một tên lưu manh cả. Cũng chỉ có Mạc Vân Sơ là dám năm lần bảy lượt đến gần hắn như thế.
Đã vào đây rồi thì cũng chẳng thấy ngại nữa. Hắn nhanh chóng tắm rửa, tuy Mạc Vân Sơ có nói là trong phòng tắm có đồ dùng một lần, muốn dùng gì cũng được nhưng hắn vẫn không đụng đến. Chỉ dùng nước ấm rửa sơ rồi lau khô người rồi sau đó mặc bộ đồ sạch kia vào.
Bộ này chắc là của Mạc Vân Sơ, vì mặc vào hơi chật nên tay áo và ống quần đều ngắn hơn một chút.
Hắn khẽ hít mũi, ngửi thấy trên áo có mùi oải hương nhè nhẹ thì xác nhận chắc chắn đây là quần áo của Mạc Vân Sơ.
Khóe môi Ổ Trầm hơi cong lên, nhưng rất nhanh lại trở lại bình thường.
Khi Ổ Trầm đang tắm thì Mạc Vân Sơ cũng tranh thủ nấu hai tô mì.
Ổ Trầm đi ra, chân đi đôi dép đi trong nhà mà Mạc Vân Sơ đã chuẩn bị rồi liền thấy trên bàn trà có hai tô mì còn bốc khói.
“Cái này là...?”
Mạc Vân Sơ thấy hắn ra rồi, liền cười tươi rói: “Cậu tắm xong rồi à? Mau lại đây ăn gì đi.”
Ổ Trầm bị Mạc Vân Sơ kéo đến ngồi xuống sofa, cậu đưa một tô mì đến trước mặt hắn:
“Nhanh ăn đi, mới nấu xong đấy còn nóng lắm.”
Ổ Trầm nhận lấy tô mì, chỉ là mì ăn liền bình thường, bên trên có thêm một quả trứng ốp la với chút hành lá. Rất đơn giản.
Hắn gắp một đũa mì cho vào miệng. Vị mì nóng hổi lan tỏa trong cổ họng khiến lòng Ổ Trầm hơi xao động. Rõ ràng chỉ là một tô mì bình thường, nhưng với hắn thì đây lại là món ăn ngon nhất trong suốt khoảng thời gian qua.
Ngẩng đầu lên, hắn bắt gặp ánh mắt sáng lấp lánh đầy chờ mong của Mạc Vân Sơ:
“Thế nào? Ngon không?”
Ổ Trầm nhai mì rồi nuốt xuống, lúc này mới đáp lại một câu: “Ngon.”