Mạc Vân Sơ vừa đến cổng đồn cảnh sát thì trùng hợp thấy Ổ Trầm đang đi ra.
Khóe miệng Ổ Trầm có một mảng bầm, trên trán còn có một vết thương giống như bị mảnh pha lê rạch trúng, hắn cứ thế từng bước một chậm rãi bước ra.
Vừa ngẩng đầu đã thấy Mạc Vân Sơ thì Ổ Trầm lập tức giả vờ như không quen biết, vòng qua cậu định rời đi.
Nhưng Mạc Vân Sơ lại chặn đường cậu.
Ổ Trầm xoay người định đi hướng khác, lại bị Mạc Vân Sơ ngăn lại.
Ổ Trầm nhíu mày, nói cụt lủn: “Tránh ra.”
“Ổ Trầm, cậu sao vậy?”
"Tôi không sao. Cậu về nhà đi." Ổ Trầm nói xong câu đó liền muốn đi tiếp.
Mạc Vân Sơ lo lắng muốn chết, yên đang yên lành lại đi đánh nhau với cha rồi bị lôi đến đồn cảnh sát, bảo cậu sao có thể không lo?
“Tôi không đi. Cậu trông không ổn chút nào. Đi bệnh viện với tôi được không?”
Ổ Trầm cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cậu, trong ánh mắt Mạc Vân Sơ chỉ toàn là lo lắng, không thể nào là giả được.
“Mạc Vân Sơ, cậu rốt cuộc tại sao cứ phải xen vào chuyện của tôi? Tôi đã nói là không sao, cậu không hiểu tiếng người à? Tôi không sao!”
Không biết dây thần kinh nào trong đầu Mạc Vân Sơ bị chập mạch, cậu đột ngột nhào tới ôm lấy Ổ Trầm.
“Đồ nói dối!”
Ổ Trầm sững người, bản thân vừa mới cáu gắt xong mà lại được ôm một cái ấm áp làm hắn thật sự không hiểu nổi Mạc Vân Sơ là kiểu người gì nữa.
Mạc Vân Sơ nhỏ giọng nói: “Cậu nói dối. Rõ ràng là đang buồn lắm, đau lòng lắm thì sao phải che giấu cảm xúc? Cậu cũng là con người, có cảm xúc thì phải thể hiện ra chứ. Cứ một mình nuốt vào chịu đựng thì mệt lắm.”
Ổ Trầm sững sờ.
Đúng thế, tại sao lại như vậy…
Vì từ nhỏ đến lớn, dù có nói ra những tổn thương, đau khổ của mình thì cuối cùng nhận lại chỉ là tiếng mắng và sự bỏ mặc?
Vì đã quen với việc không ai quan tâm mình, quen với việc không được yêu thương?
Ổ Trầm không nói được lý do. Chỉ là đã quen với việc che giấu bản thân, để rồi dần dần mọc ra một lớp gai nhọn dùng để công kích người khác. Bởi chỉ có như vậy thì mới không bị tổn thương thêm nữa, mới không cảm thấy đau lòng.
Bây giờ cũng thế, chỉ cần dựng gai nhọn lên, ép Mạc Vân Sơ rút lui thì sau này nếu cậu ấy ngừng quan tâm thì mình cũng sẽ không đau nữa.
Đúng vậy, nên làm như thế.
“Đừng đụng vào tôi, được không? Cậu giữ lại lòng tốt của mình đi.”
Ổ Trầm không nhìn mặt Mạc Vân Sơ mà cúi đầu, mái tóc trên trán che khuất đôi mắt âm u.
Làm ơn đi... đừng lại gần tôi nữa. Tôi không cần loại tình cảm có thể bị thu hồi bất cứ lúc nào. Tôi không cần.
Mạc Vân Sơ vẫn ôm chặt không buông.
“Tại sao cậu cứ phải chống cự lại lòng tốt của người khác? Tại sao không chịu chấp nhận tôi? Chúng ta chẳng phải là bạn rồi sao?”
Ổ Trầm cảm thấy cổ họng khô khốc, trước mắt mơ hồ, mắt bắt đầu ươn ướt.
“Bạn...?”
Mạc Vân Sơ gật đầu mạnh.
“Đúng vậy, chúng ta là bạn mà. Bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chứ. Ổ Trầm à, tin tôi một lần đi. Cậu không cần phải chịu đựng một mình, có gì cứ nói với tôi. Tôi là bạn của cậu mà.”
Không biết vì sao, Ổ Trầm bất ngờ ôm lại Mạc Vân Sơ mà không nói gì cả.
Mạc Vân Sơ hơi đơ ra. Gì vậy...?
Giây tiếp theo, đầu Ổ Trầm tựa lên vai cậu.
Mạc Vân Sơ nghe thấy tiếng nói khẽ vang bên tai: “Chúng ta là bạn thật sao?”
Cậu theo bản năng vỗ nhẹ lưng Ổ Trầm, giống như mẹ từng dỗ dành cậu hồi nhỏ vậy mà nhẹ nhàng dỗ dành cậu ta.
“Dĩ nhiên rồi.”
Có lẽ là do Mạc Vân Sơ kiên trì mãi không buông, một lần lại một lần tiến đến gần nên Ổ Trầm cuối cùng cũng chịu hạ xuống lớp phòng bị với cậu.
Hàng mi dài rũ xuống, che giấu mọi cảm xúc trong mắt. Một giây sau, giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Mạc Vân Sơ cảm nhận được vai mình có chút ướt ướt, cả người sững lại. Ổ Trầm... đang khóc?
Ổ Trầm không hề phát ra một tiếng nức nở nào, chỉ âm thầm rơi nước mắt cứ thế trút hết nỗi khổ trong lòng.
Trái tim Mạc Vân Sơ như bị bóp nghẹt. Thật ra thì, Ổ Trầm chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương. Nhưng lại không dám đi cầu xin người khác thương mình, chỉ biết dùng vẻ ngoài lạnh lùng gai góc để che giấu sự cô đơn trong tim.
Lúc này, cậu nghe hệ thống nhắc:
—— Tinh! Mức độ chữa lành của Ổ Trầm tăng lên 50%.
Mạc Vân Sơ ngơ ra. Cậu cũng đoán là sẽ tăng, nhưng không ngờ lại tăng nhiều đến vậy. Ổ Trầm thật sự đã mang đến cho cậu một bất ngờ.
Một lúc sau, Ổ Trầm đột nhiên ngẩng đầu mà quay mặt sang chỗ khác, vội vàng lau nước mắt rồi làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Sau khi khóc xong một trận, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hẳn.
Mạc Vân Sơ nhìn vào mắt hắn thì ngoại trừ đôi mắt đỏ hoe thì chẳng còn gì khác. Nhưng cậu có thể cảm nhận được, ánh mắt ấy không còn u ám như trước.
Mạc Vân Sơ vui vẻ vỗ vỗ vai Ổ Trầm.
“Thấy dễ chịu hơn nhiều rồi đúng không?”
Chẳng biết chạm trúng chỗ nào mà thấy mặt Ổ Trầm co giật một cái nên Mạc Vân Sơ vội rụt tay lại, lo lắng hỏi:
“Sao thế? Không sao chứ? Tôi đụng trúng vết thương à?”
Ổ Trầm nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.
“Không sao.”
Mạc Vân Sơ không tin, trực tiếp kéo cổ áo hắn ra.
Ổ Trầm lập tức ngăn lại.
“Mạc Vân Sơ tôi nói rồi mà, đừng động tay động chân, đau đấy, đừng có lộn xộn.”
Sau một hồi giằng co, Mạc Vân Sơ vẫn nhìn thấy được phần vết thương bị che giấu.
Quả nhiên, trên vai Ổ Trầm là một mảng bầm to như nắm tay trẻ con, tím xanh tím đỏ, trông đến là sợ.
Ổ Trầm thản nhiên kéo áo lại, che khuất chỗ đó.
“Không sao đâu, tôi quen rồi. Vài ngày là tan thôi.”
Mạc Vân Sơ nhìn mảng bầm tím ấy mà thấy nhói lòng, như thể bản thân mình cũng bị đau theo. Đúng là vài ngày sẽ tan nhưng trong mấy ngày đó, chỉ cần lỡ va chạm nhẹ cũng đủ đau thấu tim gan.
Chỉ có Ổ Trầm là cứ chịu đựng, nghẹn đến mức sắp biến thành con cóc rồi.
Mạc Vân Sơ kéo tay Ổ Trầm lôi đi.
Ổ Trầm nhìn tay bị cậu nắm chặt, vừa đi vừa hỏi: “Khoan đã Mạc Vân Sơ, cậu định kéo tôi đi đâu vậy? Tôi nói rồi, chỉ là vết thương nhỏ thôi nên không sao đâu.”
“Cậu thấy nó là vết thương nhỏ nhưng trong mắt tôi thì không.”
Mạc Vân Sơ mặt lạnh như tiền, bước chân càng lúc càng nhanh.
“Cậu không muốn đến bệnh viện thì theo tôi về nhà. Dù gì nhà cậu cũng rối loạn như vậy, quay về chỉ tổ lôi nhau đánh tiếp. Thà theo tôi về thì tôi tìm rượu thuốc giúp cậu xoa bóp, vài hôm là đỡ ngay.”
Mặt Ổ Trầm biến sắc, chỉ nghĩ thôi đã thấy đau rồi.
“Không cần đâu, không sao thật mà.”
Mạc Vân Sơ chẳng thèm để ý, biết rõ Ổ Trầm từ trước tới giờ không bao giờ coi trọng cơ thể mình, chỉ sống qua ngày thôi.
Lần này cậu quyết cứng rắn một lần và cứ thế kéo cậu ta đi về nhà.
Ổ Trầm ngoài miệng thì nói không cần, nhưng trong lòng lại cảm thấy được quan tâm, vẫn thấy ấm áp. Cuối cùng cũng ngoan ngoãn đi theo Mạc Vân Sơ.
Nhìn bóng lưng của cậu, còn cả bàn tay đang nắm lấy tay mình mà khóe miệng Ổ Trầm khẽ cong lên một chút. Ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra.