Mạc Vân Sơ nhìn thấy Ổ Trầm thì có chút khó hiểu. Giờ này hắn lẽ ra phải về tới nhà rồi chứ, sao lại ngồi ở đây?

Cậu bước lên trước một bước, ngồi xổm xuống cạnh Ổ Trầm mà hỏi nhỏ: “Ổ Trầm, cậu còn ổn không?”

Ổ Trầm vội vàng lau nước mắt, quay đầu lại, giọng khàn khàn đáp: “Tôi không sao.”

“Sao cậu không về nhà, lại còn nôn ra nữa. Không lẽ bao tử tái phát à?” Mạc Vân Sơ lo lắng hỏi.

Trong ánh sáng nhạt của đèn đường, Ổ Trầm có thể thấy được rõ ràng sự lo lắng trong mắt Mạc Vân Sơ.

Trái tim hắn bỗng run lên. Tựa như mỗi lần hắn rơi vào tình huống tồi tệ nhất thì người xuất hiện bên cạnh luôn là Mạc Vân Sơ. Cậu luôn có mặt đúng lúc, nói đúng lời và mang theo sự ấm áp nhẹ nhàng.

Ổ Trầm cảm thấy tim mình như bị kéo căng ra.

“Không sao thật mà, tôi không sao. Cậu về đi.”

Ổ Trầm đứng lên mà xoay lưng lại với Mạc Vân Sơ, giọng điệu nghe rất bình tĩnh như thể chưa có chuyện gì xảy ra cả.

Mạc Vân Sơ chỉ biết thở dài. Lúc này mà cậu còn nói thêm gì nữa, sợ rằng Ổ Trầm sẽ nổi đóa mất.

Hơn nữa tâm trạng của Ổ Trầm trông không ổn chút nào, tốt nhất là đừng làm phiền hắn thêm.

“Vậy… tôi về trước đây.” Mạc Vân Sơ nói, vừa lo lắng vừa quay bước đi được vài bước, khi quay đầu lại thì không còn thấy Ổ Trầm ở đó nữa.

Đi nhanh vậy sao…

Ổ Trầm nấp ở góc rẽ, lặng lẽ nghe tiếng bước chân xa dần.

Hắn nhắm mắt lại, một lúc lâu sau mới mở ra nhưng trong mắt đã không còn chút cảm xúc nào.

Bước chân nặng nề trở về nhà.

---

Mạc Vân Sơ nằm trên giường, hỏi: “Hệ thống, bây giờ tiến độ chữa khỏi là bao nhiêu?”

—— Tiến độ chữa khỏi hiện tại: 21%

Cái gì chứ, cậu cực khổ chuẩn bị tư liệu học bù đến mức mắt sắp đỏ lên luôn, mới tăng được 3%, mà giờ vừa một cái là rớt mất 2%? Sao vậy chứ!

Ổ Trầm hôm nay đã gặp chuyện gì?

003 trả lời: “Ký chủ à, tôi không có chức năng giám sát đâu, hệ thống này chỉ phụ trách công bố nhiệm vụ thôi mà. Hay là ký chủ cố gắng một chút nữa, kiếm thêm điểm tích lũy trong thế giới này rồi giúp tôi thăng cấp lên chút đi, biết đâu sau đó sẽ được.”

Mạc Vân Sơ chán nản. Nếu có thể thăng cấp cho hệ thống thì cậu đã làm từ lâu rồi, đâu để nó vẫn còn trong giai đoạn thiết lập như bây giờ. Haiz…

---

Sáng hôm sau, cả buổi học cũng không thấy bóng dáng Ổ Trầm đâu.

Sao kỳ vậy? Ngay cả đến trường cũng không tới?

Mạc Vân Sơ sốt ruột vô cùng. Không lẽ Ổ Trầm lại cãi nhau với cha hắn nữa?

Nhưng cậu lại không có cách nào liên lạc được với Ổ Trầm. Trong lớp ngoài cậu ra thì chẳng ai thân với hắn cả nên hỏi cũng chẳng ai biết tình hình gì.

Mạc Vân Sơ vội chạy đi hỏi thầy chủ nhiệm.

Nhưng thầy cũng chỉ biết là Ổ Trầm xin nghỉ hôm nay, lý do thì không rõ. Chủ nhiệm lớp mà cũng không hỏi tới lý do!

Việc này khiến Mạc Vân Sơ giận đến bốc hỏa.

Về đến nhà, theo chỉ dẫn của hệ thống thì cậu tìm tới nhà của Ổ Trầm. Băng qua một dãy hành lang hẹp vừa bẩn vừa lộn xộn, khi đến trước cửa nhà thì chỉ thấy cánh cửa sắt đóng chặt, xung quanh là những mảnh chai bia vỡ vương vãi khắp nơi, pha lẫn những mảnh thủy tinh lấp lánh.

Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Đúng lúc ấy có một ông cụ đi ngang qua, Mạc Vân Sơ vội vàng gọi lại.

“Chào bác, bác có biết nhà của một nam sinh tên là Ổ Trầm có chuyện gì không ạ?”

Ông cụ nghe vậy, mặt sa sầm rồi xua tay liên tục: “Đừng nói nữa, tối qua thằng bé đó cãi nhau với cha nó, cầm luôn chai rượu đập lên đầu nhau, máu me đầy đất. Chậc chậc, nhà gì mà xui xẻo, ông bố thì chẳng ra gì mà thằng nhỏ đó cũng không phải dạng dễ bắt nạt. Đánh nhau xong là bị cảnh sát đưa đi rồi.”

Nói xong, ông cụ lắc đầu bước đi.

Mạc Vân Sơ nắm bắt được từ khóa quan trọng: chai rượu? đập vỡ đầu?

Ánh mắt cậu thay đổi. Nghiêm trọng tới mức đó sao!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play