“Ngại quá tiểu Tần tổng, xảy ra chút tình huống, chuyện này e là chúng tôi tạm thời không giúp được rồi.”

Lúc thư ký Đàm Chu Tùng gọi điện thoại tới, Giang Tuế Nghi đang trên đường trở về xe.

Tần Nguyệt Như hơi nhíu mày, hỏi: “Có vấn đề gì?”

Vị thư ký kia là một người đàn ông nho nhã, nhưng khi trả lời câu hỏi lại có vẻ hơi dè dặt, như thể có điều kiêng kỵ: “Là phía Cận gia... xảy ra chút vấn đề.”

“Đàm Cận?” Cô ta nghi hoặc hỏi lại.

Thư ký giải thích: “Tổng giám đốc nói đã hỏi bên phụ trách đoàn xe, ý kiến bên đó là Cận gia từng gặp Giang tiểu thư, cảm thấy không hợp.”

Tần Nguyệt Như bật loa ngoài, khoanh tay liếc nhìn thiếu nữ đang ngồi ngay ngắn một bên, khách sáo nói lời cảm ơn với Đàm Chu Tùng, sau đó cúp máy.

“Giải thích.” Ánh mắt Tần Nguyệt Như lạnh lẽo.

Giang Tuế Nghi nhớ tới cảnh người đàn ông kia bước lên bậc thang trong hành lang tối om, bộ đồ đua phản chiếu ánh sáng lạnh, cùng với đôi mắt không chút độ ấm ấy. Cô thản nhiên nói: “Lúc tặng hoa anh ấy phỏng vấn em, nhưng khi đó em biểu hiện không tốt.”

Tần Nguyệt Như đắc tội không nổi với Đàm gia, trong lòng rối loạn, chất vấn: “Chọc giận anh ta rồi?”

Giang Tuế Nghi tự thấy mình không làm gì sai, nghiêm túc đáp: “Em sẽ nghĩ cách.”

Tần Nguyệt Như đánh giá cô, không nói gì.

Mãi đến khi xuống xe, cô ta mới nói với Giang Tuế Nghi: “Tuế Tuế, chị nhiều nhất cho em ba tháng. Em phải khiến Đàm Cận tự nguyện từ bỏ hôn ước, đổi lại là chọn em.”

Cha của Tần Nguyệt Như vừa mới cấp cứu vì xuất huyết não, bác sĩ cho thời hạn sống lâu nhất là ba tháng.

Ba tháng sau, Tần gia sẽ tiến hành phân chia tài sản.

Giang Tuế Nghi nhíu mày, hoảng hốt dữ dội.

Trong đêm tối của cuộc hôn nhân được sắp đặt, thiếu nữ mặc váy màu bạc bung dù, hai mắt khẽ nhắm lại.

Giang Tuế Nghi nhẹ giọng, bất đắc dĩ đáp: “Em đã biết.”

________

Lúc trở lại ký túc xá, Lê Di đã ngủ đến mơ màng, bị tiếng động rất nhỏ của Giang Tuế Nghi làm tỉnh, ghé đầu trên giường hỏi:

“Về rồi à?”

“Xin lỗi nhé, Di Di, đánh thức cậu rồi.”

Giang Tuế Nghi đã thay áo ngủ mềm mại, vẻ mặt áy náy, xách gói bánh hương tô đặt lên bàn của Lê Di, nói:

“Đi ngang qua căn tin, đúng lúc tiệm bánh cậu thích nhất chưa đóng cửa, liền mua một ít cho cậu. Vốn định để dành cho cậu ăn sáng, nếu đã tỉnh rồi thì, xuống giường ăn luôn nhé?”

Túi vừa mở ra, mùi thơm đã kéo cả hồn vía Lê Di trở về, cảm giác khó chịu vì bị đánh thức tan biến sạch sẽ.

Vốn đang ngủ đến mơ mơ nước mắt, ngửi được mùi đồ ăn, Lê Di cảm động đến suýt khóc:

“Tuế Tuế, tớ yêu cậu đến chết mất!”

Cô ấy lồm cồm bò xuống giường, ôm chầm lấy Giang Tuế Nghi:

“Cậu đúng là quá hiền huệ! Ai cưới được cậu, đúng là phúc phần tu tám trăm đời!”

Giang Tuế Nghi bị ôm chặt hơi lúng túng, kín đáo đẩy cô ấy ra, dịu giọng khuyên:

“Được rồi, đừng nghịch nữa.”

Cả buổi tối cô chưa ăn gì, đơn giản ăn vài miếng qua loa, rồi lại vội vã bắt tay vào việc.

Giang Tuế Nghi mở máy tính ra, bắt đầu chỉnh sửa lại lý lịch sơ lược.

Hôm nay người tiếp xúc với giám đốc đoàn xe là trợ lý của Tần Nguyệt Như, tình huống không hoàn toàn phù hợp với bản thân cô, vì vậy cần phải viết lại một bản mới để gửi theo con đường chính thức.

Nghe nói đoàn xe bên Cận tổng đã bắt đầu tuyển trợ lý cho khu vực Trung Quốc từ sớm, phụ trách một số việc vụn vặt liên quan đến tay đua, nhưng vẫn chưa tìm được người thích hợp.

Một năm trước, Giang Tuế Nghi từng nộp sơ yếu lý lịch, đã nhận được thông báo tham gia vòng phỏng vấn chung, nhưng cuối cùng không đi, bởi vì lúc đó tình hình sức khỏe của bà nội cô không tốt, tế bào ung thư đã di căn, cô không thể rời khỏi.

Lê Di còn đang ăn, vừa cắn bánh vừa thò đầu qua hỏi han:

“Chị cậu không làm khó cậu đấy chứ?”

Giang Tuế Nghi lắc đầu:

“Không có.”

“Tớ tin được mới lạ ấy!”

Lê Di buông bánh trong tay xuống, vừa nhớ tới ký ức về Tần Nguyệt Như liền cau mày bực dọc, cảm thấy người phụ nữ có tiền đó quá ngạo mạn, hay ra vẻ, hễ nói chuyện là dạy đời, bèn đánh giá:

“Chị kế của cậu, mắt như mọc trên trán, nói năng kênh kiệu như thế, có thể có chuyện gì tốt sao?”

“Chị ấy không phải loại người đó.”

Giang Tuế Nghi mím môi, rũ mắt, uyển chuyển tìm lý do tránh né:

“Chị ấy giới thiệu cho tớ một công việc, lương rất cao.”

Lê Di bán tín bán nghi:

“Thật không đó?”

Giang Tuế Nghi vừa gõ bàn phím, vừa nở nụ cười nói:

“Cậu cũng biết mà, Di Di, tớ thật sự rất thiếu tiền.”

Lê Di nghẹn lời.

Cha của Giang Tuế Nghi là lính cứu hỏa, vì cứu người mà hy sinh. Tuy có nhận được một khoản tiền trợ cấp, nhưng đã sớm dùng hết cho việc điều trị bệnh cho bà nội của Giang Tuế Nghi.

So với việc cứu một mạng người, thì bao nhiêu tiền cũng chỉ như muối bỏ biển.

Lê Di quay đầu sang chỗ khác, lướt điện thoại, nói:

“Cho nên tớ nói, nếu như cậu chịu hạ thấp mình một chút, đồng ý với mấy tên cậu ấm kia theo đuổi, thì chút tiền ấy tính là gì chứ…”

Người theo đuổi Giang Tuế Nghi rất nhiều, bởi vì gương mặt cô thanh thuần, dễ khơi gợi bản năng muốn che chở của đàn ông. Không ít con trai đặc biệt thích vung tiền.

“Ký túc xá bên cạnh, cái cô Lương Nguyệt Loan kia, mấy tên con trai cậu chê không cần, bây giờ đều giúp cô ta mua Hermes cả rồi.”

“Di Di.” Giang Tuế Nghi ngắt lời cô bạn.

Lê Di biết cô muốn nói gì, giơ tay ra hiệu đầu hàng:

“Được rồi được rồi, tớ không nói nữa.”

Giang Tuế Nghi cũng không phản cảm gì với Lương Nguyệt Loan, chỉ là không đồng tình, nhưng bây giờ thì đúng là chó chê mèo lắm lông.

Giang Tuế Nghi hơi nhíu hàng mi mảnh dài, hỏi:

“Di Di, Lương Nguyệt Loan… đều là làm thế nào…”

Dừng một chút, giọng mềm nhẹ:

“Làm thế nào khiến những cậu ấm kia thích mình…”

Lê Di nghe thấy câu hỏi kỳ quái này, vì bản năng chán ghét Lương Nguyệt Loan nên mở miệng liền nói:

“Thì là tiếp xúc thân thể thôi, mấy tên cậu ấm có tiền trong trường dù sao cũng chỉ là sinh viên, là con trai đang tuổi sung mãn, trong lòng có thể nghĩ gì chứ, chẳng qua là…”

Giang Tuế Nghi thực sự đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện “tiếp xúc thân thể” đó. Kỳ thực dáng người cô rất đẹp, khi còn ở Giang Nam, từng bị không ít con trai cấp ba thì thầm sau lưng dùng những lời lẽ dung tục.

Lúc đó, bọn con trai lớp dưới thường bàn tán về A/V, rồi dẫn tới chuyện của cô, nói:

“Học sinh lớp 11, lớp chuyên Giang Tuế Nghi, dáng người kia đúng là——”

________

Lê Di đột nhiên nhớ ra gì đó, sợ hãi, quay đầu lại, giọng cao vút:

“Tuế Tuế, cậu hỏi cái này làm gì? Cậu chính là học sinh ngoan mà!”

Bị cô ấy nói toạc ra, Giang Tuế Nghi lúc này mới phản ứng lại được mình vừa rồi đang suy nghĩ cái gì, cảm thấy xấu hổ đến mức mặt đều đỏ bừng.

Giang Tuế Nghi đóng máy tính lại, ổn định tinh thần, nói:

“Di Di, ba ba tớ từng nói qua, ‘quân tử cần tiền nhưng phải kiếm bằng cách đường hoàng’.”

Lê Di thở dài một hơi, yên tâm:

“Tớ đã nói rồi mà……”

“Chỉ là,” Giang Tuế Nghi cắn môi dưới, có vài phần bất đắc dĩ,

“Chỉ là tớ hiện tại không còn cảm thấy như vậy nữa.”

Khi ở trên xe Tần Nguyệt Như chính thức ném ra cành ô liu,

khi đưa ra đóa hồng đen chắc chắn sẽ không được chấp nhận kia.

Có lẽ sớm hơn nữa — khi Giang Tuế Nghi bám trụ ở lại Tần gia,

hưởng thụ mỗi tháng năm mươi ngàn tệ sinh hoạt phí — cô đã nên xuống địa ngục rồi.

Lê Di kinh ngạc trừng lớn mắt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại, phản ứng đầu tiên là:

“Mịa, vậy chẳng phải hời cho Lương Nguyệt Loan sao?

Lục Văn Châu mới tỏ tình với cậu tuần trước, sáng nay đã bị con nhỏ đó hớt tay trên rồi!”

Cô ấy sốt ruột luống cuống mở vòng bạn bè, chuẩn bị đưa ra ảnh công khai của đối phương để đưa cho Giang Tuế Nghi xem. Đột nhiên trông thấy diễn đàn tám chuyện nặc danh của trường học đang bị spam.

Lê Di:

“Tuế Tuế.”

“Ừ?”

Lê Di ngập ngừng:

“Hình như mọi người đều đang thảo luận về cậu……”

Giang Tuế Nghi xưa nay luôn sống khiêm tốn trong trường, nghi hoặc:

“Tớ có gì đáng để người ta thảo luận……”

Giọng còn chưa dứt, Lê Di đã đem điện thoại đặt trước mặt Giang Tuế Nghi.

Giang Tuế Nghi trợn tròn mắt, nhìn thấy trong ảnh chụp mờ mờ phản chiếu đôi đồng tử nở to.

Trên màn hình, tiêu điểm là một nam một nữ, thân thể dính sát nhau.

Chàng trai không lộ rõ mặt, mà thiếu nữ mặc váy bạc ngắn cũn, chỉ lộ ra sườn mặt, thanh thuần tuyệt diễm.

Group chat trường học sắp nổ tung.

【Đệt, cô gái này sao nhìn quen thế?】

【Giống hoa khôi khoa Toán...】

【Bà nói Giang Tuế Nghi? Con mọt sách kia á? Đùa gì vậy, cô ta không phải chỉ biết học thôi sao?】

【Nhìn cái bắp đùi và sườn mặt kìa! Từ lúc khai giảng loạn lắm, ai chơi BBS đều biết, chính là Giang Tuế Nghi đấy!】

【Thật hay giả vậy? Người đàn ông này nhìn cũng phải ngoài 40 rồi? Gần bằng tuổi ba Giang Tuế Nghi luôn, nhỏ đó đang hẹn hò với ông ta á?】

【Bọn họ đang làm gì? Ôm nhau? Hôn? Đừng nói là hôn lưỡi nha ——】

Những lời nói càng lúc càng khó nghe, Giang Tuế Nghi không muốn xem tiếp.

Lê Di cũng không dám chắc, do dự lật lại lịch sử trò chuyện của Giang Tuế Nghi, dè dặt hỏi:

“Tuế Tuế, người trong ảnh là cậu thật à?”

Giang Tuế Nghi cảm thấy máu toàn thân như chảy ngược.

Lê Di thấy sắc mặt cô tái nhợt, liền giật lấy điện thoại, vội vàng an ủi:

“Đừng xem nữa, đừng xem nữa, đám người này toàn nói nhảm! Tuế Tuế nhà chúng ta là cô gái thẹn thùng thế kia, sao có thể mặc váy ngắn táo bạo như vậy được chứ…”

Lê Di còn đang cười gượng, chưa nói hết câu thì bị cắt ngang.

“Là tớ.”

Lê Di tưởng mình nghe nhầm.

Trơ mắt nhìn thiếu nữ sắc mặt trắng bệch nghiêng đầu qua nhìn cô ấy, xác nhận lại một lần nữa:

“Người trong ảnh là tớ.”

_______

“Tuế Tuế, cậu vẫn nên đi đi.”

Hôm sau, tám giờ sáng có tiết học đại cương, Lê Di ôm sách vở đi bên cạnh Giang Tuế Nghi. Sau chuyện xảy ra tối qua, Giang Tuế Nghi lập tức báo cho Ban quản lý Hội sinh viên, thiết lập lệnh cấm phát ngôn toàn bộ diễn đàn, nhưng những lời đồn loại này xưa nay chẳng thể kiểm soát được.

Vì chuyện tối qua, cả đêm Giang Tuế Nghi không ngủ ngon, sắc mặt tái nhợt, dưới mắt hơi thâm quầng.

Khoảnh khắc bước vào phòng học kia, Giang Tuế Nghi không khỏi cảm thấy lúng túng, mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô.

Lời đồn đã lan ra.

Giang Tuế Nghi không còn cách nào, đành chọn một chỗ phía sau ngồi xuống.

Lê Di vốn định ngồi cạnh cô, nhưng bị ánh nhìn của đám đông ép đến chần chừ, sau khi do dự bèn xin lỗi, để Giang Tuế Nghi một mình ngồi hàng phía trước.

“Giang Tuế Nghi, người trong ảnh là cậu thật à?”

Người đến tìm Giang Tuế Nghi là Lục Văn Châu, sinh viên khoa Tài chính – chính là người mà tối qua Lê Di nói đã xác định quan hệ với Lương Nguyệt Loan.

“Có chuyện gì?” Giang Tuế Nghi ôm cặp, ngẩng đầu lên.

Cô vừa mở miệng, cả phòng học đang ồn ào bỗng im bặt.

Lục Văn Châu cao khoảng 1m7, đứng trước bàn học nhìn xuống Giang Tuế Nghi đang ngồi, lại mang đến cảm giác áp lực, chất vấn:

“Cậu bị bao nuôi rồi?”

Giang Tuế Nghi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh ta, nhíu mày.

Lục Văn Châu nghiến răng: “Bị một ông già bao nuôi?”

Ngay từ đầu kỳ học, Lục Văn Châu đã theo đuổi Giang Tuế Nghi, dùng đủ mọi cách. Đại thiếu gia Kinh Thị lần đầu trong đời toàn tâm toàn ý theo đuổi một người như vậy. Anh ta cứ tưởng Giang Tuế Nghi từ chối là vì không thích anh ta, nên mới chán nản bỏ cuộc, nhưng nào ngờ nguyên nhân cô không ưa anh ta lại là… vì anh ta không đủ tiền?

Giang Tuế Nghi đặt ngón tay lên sách giáo khoa, nhíu mày, trong lòng rối loạn:

“Lục Văn Châu, đừng bịa đặt.”

Lục Văn Châu: “Tôi bịa đặt?”

Giang Tuế Nghi nghe thấy phía sau đang xì xào bàn tán.

“Vãi, hôm qua cái người bị bao nuôi thật sự là ——”

“Thật hay giả?”

“Giang Tuế Nghi thật sự bị……”

Lời lẽ rất khó nghe.

Cô gái chậm rãi mở miệng giải thích: “Lục Văn Châu, người trong ảnh đúng là tôi, nhưng tôi không cần thiết phải chứng minh điều gì với cậu……”

Giọng Giang Tuế Nghi bình thản, có phần trấn tĩnh.

Lục Văn Châu đập tay lên bàn, chất vấn: “Thật sự là cậu?” Anh ta nghẹn một bụng tức, lửa giận dâng trào: “Cậu là loại người như vậy!”

Giang Tuế Nghi im lặng hồi lâu, ngẩng đầu hỏi lại: “Như vậy? Là như thế nào?”

Lục Văn Châu nhấn mạnh: “Bị một lão già bốn mươi tuổi bao nuôi!”

Giang Tuế Nghi phản bác: “Người đàn ông trong ảnh là một đối tác của chị tôi, bọn tôi chỉ đang trò chuyện thôi.”

Lục Văn Châu mắt tóe lửa, nghiến răng: “Thông tin nhập học của cậu chỉ ghi một bà nội, cha thì đã mất! Từ đâu ra mà có chị?”

Giang Tuế Nghi không ngờ Lục Văn Châu lại điều tra cả hồ sơ của mình, khẽ nhíu mày: “Đó là chị nuôi của tôi.”

Lục Văn Châu cao giọng chất vấn: “Vậy cậu nói đi, gặp chị mà ăn mặc lẳng lơ như thế làm gì?”

Lời lẽ mang tính sỉ nhục khiến bầu không khí hoàn toàn đông cứng.

Sắc mặt cô gái lập tức trở nên rất khó coi.

Tiếng bàn tán vì thế mà vang lên rôm rả hơn.

Đột nhiên, trong những lời bàn tán khó nghe kia vang lên vài tiếng kêu kinh hô.

“Trời đất! Đừng đụng vào Giang Tuế Nghi! Nhìn kìa kìa, ai kia? Là Đàm Cận!”

“Đàm Cận? Anh ta đến học á?”

“Từ khi nhập học tới giờ, đây là lần đầu tiên thấy!”

Giang Tuế Nghi khựng người, ngón tay đặt trên sách giáo khoa trắng bệch, cổ họng nghẹn lại như bị bóp nghẹt, không thốt nên lời.

Cách đó không xa, một người đàn ông bị mấy cậu ấm quen mặt vây quanh.

Đàm Cận không vì những lời bàn tán hỗn loạn kia mà phân tâm, vẫn ngậm điếu thuốc, ánh mắt lạnh nhạt rũ xuống.

Bên kia, một cậu ấm chỉ tay, dẫn dắt đề tài: “A Cận, nhìn bên kia đang có trò gì kìa?”

Đàm Cận hờ hững liếc sang, chỉ thấy cô gái với hàng mi cong run rẩy như cánh bướm, cố tỏ ra kiên cường nhẫn nhịn, không lên tiếng.

“A Cận, cô gái kia bị vu oan hay là thật vậy ——”

Đàm Cận thu mắt lại, cảm thấy chả thú vị gì, tiếp tục trò chuyện dở dang ban nãy.

Giang Tuế Nghi siết chặt nắm tay.

Thấy cô không phản bác, Lục Văn Châu bật cười lạnh, đưa ra kết luận: “Giang Tuế Nghi, cậu đúng là không biết xấu hổ.”

Cả lớp lại lần nữa dồn ánh nhìn về phía cô.

Mọi người đều nghe rõ câu “Không biết xấu hổ” kia, thậm chí còn có tiếng cười vang lên trong đám đông.

Đối mặt với tiếng cười nhạo, Giang Tuế Nghi bình thản nói:

“Lục Văn Châu, ăn mặc là tự do cá nhân. Cậu lấy một bộ quần áo ra để đánh giá con người tôi, như vậy quá nông cạn. Nhưng ít nhất tôi đủ xinh đẹp để khiến người khác đánh giá. Còn cậu thì sao?”

Đôi mắt xinh đẹp dịu dàng của cô cứ thế nhìn thẳng vào anh ta, không chút sợ hãi.

Lục Văn Châu sững sờ, không dám tin: Giang Tuế Nghi đang châm chọc anh ta… xấu?

“Cậu có ý gì?” Lục Văn Châu định mắng tiếp.

Bỗng, một tiếng cười nhạt lạnh lùng vang lên bên cạnh.

Tiếp theo là một giọng nói lãnh đạm: “Bạn học? Tránh một chút.”

Sóng gió ngút trời, bầu không khí căng như dây đàn lập tức tản ra.

Toàn bộ học sinh, bất kể đang phỏng đoán hay đang mắng chửi, đều đổi đề tài.

Bởi vì người vừa lên tiếng là Đàm Cận.

Cả phòng học nhốn nháo, Lục Văn Châu kinh ngạc quay đầu nhìn lại.

Anh ta đương nhiên từng nghe đến cái tên thiên tài đua xe làm rạng danh đất nước này, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta tận mắt nhìn thấy.

Người đàn ông có đường nét gương mặt sắc nét, khung xương giãn nở, cao hơn anh ta hẳn một cái đầu, khí thế đủ khiến người ta vô thức sợ hãi.

Đàm Cận liếc nhìn Giang Tuế Nghi.

Cô gái khẽ run vai, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, miễn cưỡng nở nụ cười.

Người đàn ông kẹp điếu thuốc giữa ngón tay, cụp mắt hỏi Lục Văn Châu:

“Có chuyện gì sao?”

Lục Văn Châu đứng chắn ngay lối đi, vẻ mặt còn rất đúng lý hợp tình.

Đàm Cận nhướng mày, thản nhiên hỏi: “Không tránh ra à?”

Dừng một lát, anh chậm rãi ngước mắt, ánh nhìn lạnh lùng quét qua, giọng nhàn nhạt:

“Cần tôi phải mời chắc?”

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play