Dưới ánh mặt trời, Giang Tuế Nghi đang diễn thuyết, cô chia sẻ với mọi người về những điều thú vị trong quá trình cầu học và nghiên cứu khoa học của mình.
Không ít nam sinh nữ sinh đều tròn mắt nhìn cô, đúng lúc thì phát ra những tiếng “Oa” đầy ngạc nhiên.
Đến khi nói câu cuối cùng, Giang Tuế Nghi đã hơi mệt, cô đứng đó, đôi vai vẫn mảnh khảnh, chóp mũi hơi rịn mồ hôi vì ánh nắng mặt trời, đôi mắt cong cong khi cười, nói:
“Thật ra có rất nhiều lúc, tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục được nữa. Có một quãng thời gian tôi thật sự rất sa sút, vẫn luôn áy náy vì đã làm sai một chuyện, nhưng có người đã nói với tôi rằng: con người nên được tự do, rời đi cũng được, ở lại cũng được, không có gì là sai cả.
Các em đàn em, hậu bối, trên con đường nhân sinh, chúng ta sẽ luôn gặp phải đủ loại khó khăn, bị gò bó bởi nhiều ràng buộc. Thế tục là cái lồng giam, có thể người thân sẽ phản đối, bạn bè sẽ phản đối, thậm chí chính bản thân mình cũng thất bại hết lần này đến lần khác, như thể cuộc đời đang nói với bạn rằng: từ bỏ đi...”
Nói đến đây, ánh mắt cô khẽ nhìn xa xăm, nhưng vẫn giữ nụ cười, ánh mắt không hề lảng tránh hay tan rã, ngược lại vô cùng kiên định:
“Nhưng chính tình yêu nhiệt thành khiến chúng ta một lần nữa tìm được phương hướng đúng đắn trong sự tự do.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play