Đồng tử của Lục Văn Châu co chặt lại, không rõ vì sao Đàm Cận lại phải ra mặt vì Giang Tuế Nghi, căm tức lui về sau một bước.
Giang Tuế Nghi nhìn thấy Đàm Cận từng bước một đi về phía mình, cả người như rơi vào hầm băng.
Giang Tuế Nghi đứng dậy, ghế dựa phát ra âm thanh “kéo kẹt” lạo xạo, cô mở miệng: “Cảm—…”
Chữ “ơn” thứ hai còn chưa kịp thốt ra, Đàm Cận đã hoàn toàn không để ai vào mắt mà sải bước ngang qua cô.
Không có chút lưu luyến nào.
Cậu ấm đi bên cạnh Đàm Cận quay đầu lại, lười biếng vỗ vỗ vai Lục Văn Châu, nói: “Đi học thôi, đừng cản đường người chăm chỉ học tập,” hoàn toàn phá tan không khí căng thẳng.
Trong phòng học vang lên từng tràng cười.
Lục Văn Châu hoàn toàn không thể giữ bình tĩnh nữa.
Trong khi cả phòng vang lên tiếng thanh phụ trợ, Giang Tuế Nghi đứng tại chỗ, nhìn thẳng về phía Đàm Cận, không chớp mắt.
_______
“Vậy cô gái đó là ai? Lần trước ở bãi xe đua, làm người khác tưởng là vị hôn thê của A Cận?”
Giữa trưa, ngồi cạnh Đàm Cận, cậu ấm Lý Thiệu Tề vẫn còn đầy vẻ châm chọc, nhếch môi nhìn sang người đàn ông bên kia.
Anh ta chính là sáng nay còn nói đùa “chăm chỉ học tập” ấy — tên Lý Thiệu Tề, bạn học cấp ba của Đàm Cận — hai người biết nhau đã mười chín năm.
“Xinh thật đó!” Lý Thiệu Tề tiến tới, nói nhỏ vào tai Đàm Cận, “Cô ta vừa sắc sảo vừa nhu mì, lời nói cũng rất lôi cuốn.”
Đàm Cận ngồi đó, một tay lướt điện thoại, tay kia đang nghịch cái bật lửa bạc, nắp gập đóng mở kêu tíc tắc, phong thái dánh vẻ rất ung dung, nhưng không phản ứng gì.
Lý Thiệu Tề đưa tay chụp lấy bật lửa của Đàm Cận, nhưng không giành được. Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông đối diện.
Anh ta lập tức thả tay, giả vờ tỏ ra nhún nhường: “Sai rồi, ca.”
Đàm Cận cầm điện thoại, mắt liếc khắp bàn, hỏi nhỏ: “Có chuyện gì?”
Lý Thiệu Tề: “Không tò mò hả?”
Đàm Cận hừ một tiếng, gập bật lửa lại bỏ vào lòng bàn tay.
Lý Thiệu Tề chế giễu:
“A Cận, thái độ buổi sáng của mày không giống bình thường lắm. Trước giờ gặp con gái, mày cũng không đến mức lạnh mặt. Dù là mấy fan nữ cuồng nhiệt muốn sàm sỡ mày, mày cũng chỉ dùng mấy cách dỗ dành rồi bảo người ta cút đi thôi mà.”
Lý Thiệu Tề nhớ tới chuyện thú vị hai ngày trước, bán đứng đồng đội, cười cợt:
“Bảo sao hôm qua Quý Hạ Dương lại spam ầm ầm trong nhóm, đoán có một cô gái là ‘đồ ăn’ của mày, có phải là cô nàng đó không?”
Một bàn cậu ấm, toàn là con cháu danh môn, ngoài mặt đạo mạo, thực chất chẳng tốt đẹp gì. Chỉ có Quý Hạ Dương không giống bọn họ, anh ta là đồng đội trong đội xe của Đàm Cận.
Toàn bộ cái vòng tròn đó đều xoay quanh Đàm Cận – cậu ấm đỉnh cấp. Ai đi với anh cũng được thơm lây, Quý Hạ Dương thân với Đàm Cận nên địa vị cũng “nước lên thì thuyền lên”.
Đàm Cận như cái chong chóng xoay chiều gió, chỉ cần có động tĩnh gì là mọi người đều tò mò – rốt cuộc cô gái đặc biệt kia là ai?
Đàm Cận chẳng phản ứng gì với mấy lời Lý Thiệu Tề, chỉ nhếch môi:
“Cậu ta nói cái gì?”
Lý Thiệu Tề tấm tắc:
"Nói mày bị một cô nàng khó đối phó cuốn lấy.”
Đàm Cận bật chiếc bật lửa bằng bạc, vuốt nhẹ bánh đánh lửa, cúi đầu châm thuốc, mí mắt mỏng khẽ rũ xuống, ánh mắt bình thản mà hờ hững:
“Rồi sao nữa?”
Lý Thiệu Tề:
"Thấy lạ thôi. Bên cạnh mày thiếu gì con gái, nhưng đây là lần đầu thấy mày đối xử tàn nhẫn với một người con gái như vậy.”
“Tao tàn nhẫn à?” – Đàm Cận hơi ngẩng cằm, giọng khẽ, vẻ mặt nghi hoặc. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô gái váy bạc mảnh mai ấy, giữa gió lớn lẻ loi đứng đó, dáng vẻ gầy gò khiến người ta khó quên.
Anh thu lại suy nghĩ, cười nhạt:
"Mấy người không có việc gì làm à? Bận rộn đời tao thế cơ?”
Lý Thiệu Tề cười gượng, làm dịu bầu không khí, cố ý nhấn mạnh:
“Không phải Cận gia là người đẹp trai nhất à?”
Anh ra vừa dứt, cả bàn năm sáu cậu ấm đồng loạt phụ họa:
“Biết đám con gái trong giới đồn gì không? Nói Cận gia là đỉnh nóc, kịch trần, bay phấp phới!”
Mỗi người một câu trêu chọc, biểu cảm ngốc nghếch như đang diễn trò.
Đàm Cận nhướng mắt, chửi một câu:
“Biến.”
Chưa ngồi bao lâu, Quý Hạ Dương cũng tới.
Hai ngày trước, Quý Hạ Dương cùng Đàm Cận tham gia vòng bán kết ở khu vực châu Âu. Vừa đánh xong trận chung kết ở Kinh Thị, thành tích rất tốt. Toàn bộ đội xe fr.birth như bay lên trời, được nghỉ phép tập thể.
Nhàn rỗi quá, Quý Hạ Dương ngủ ở đại bản doanh đến tận trưa mới dậy, cả người mềm nhũn như bún.
Vừa lên bàn ăn, anh ta ghé sát lại, cười hề hề:
“Cận gia, tám chút chuyện của cậu cái nào.”
Không ít người dựng tai lên nghe ngóng.
Quý Hạ Dương ung dung rút từ trong điện thoại ra một tấm ảnh chụp, đưa qua cho Đàm Cận xem, “Lần trước cái vị hôn thê kia của cậu —— à không phải,” dường như nhớ tới chuyện không hay, nụ cười trên mặt Quý Hạ Dương khựng lại, tự sửa lại lời, “Là em gái của ‘vị hôn thê dự định’ kia, lại đến nộp sơ yếu lý lịch.”
Thấy Đàm Cận nhận lấy, anh ta trêu chọc nhìn một cái, “Chính là cái cô em mà cậu không ưa ấy, người ta giống như không phải vì cậu mà đến, là thật sự thích đua xe. Ngoài giờ học đã từng làm không ít chuyên mục về đua xe, học kỳ một trường các cậu phát động phỏng vấn chuyên đề F1, bốn phóng viên thì cô ấy là người duy nhất không chuyên, mà biểu hiện lại rất chuyên nghiệp, hơn nữa còn là sinh viên ưu tú.”
Dưới ánh mắt rũ xuống, Đàm Cận thấy được ảnh chụp lén bản lý lịch mà Quý Hạ Dương đưa.
Lý do ứng tuyển được viết thành từng dòng rõ ràng, sắp xếp theo giờ.
Chỉ có mục thứ bảy là rất đơn giản.
—— Vui lòng trình bày lý do tài chính của bạn.
—— Thiếu tiền. Trợ lý của đội đua các anh đưa ra mức thù lao cao hơn rất nhiều so với các ngành nghề khác, tôi rất hướng tới.
Chữ viết thanh nhã, giống hệt con người cô ấy – xinh đẹp khiến người động lòng.
Nhưng em gái Tần Nguyệt Như… lại thiếu tiền sao?
Quý Hạ Dương hiển nhiên cũng đã xem qua, cười trêu: “Nhìn đi, lần trước có phải là nghĩ nhiều rồi không? Để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến phán đoán?”
Đàm Cận hỏi: “Ý gì?”
“Cô gái này không phải chạy theo cậu,” Quý Hạ Dương chắc nịch, không rõ là đang khoe khoang cái gì, “Không phải ai cũng mê cậu đâu.”
“……”
Đàm Cận hơi hé mắt, bật cười lạnh, giọng trầm thấp: “Vậy à?”
Ngón tay Đàm Cận trắng bệch, khớp xương rõ ràng, đường gân nổi lên, kẹp lấy điếu thuốc, hơi nâng lên xem tên trên lý lịch.
Giang Tuế Nghi.
________
Lê Di nói: “Tuế Tuế, thật xin lỗi, sáng nay bọn họ bàn tán, tớ không dám ngồi cạnh cậu.”
Buổi sáng Giang Tuế Nghi có bốn tiết học, tuy đã được nhóm của Đàm Cận cắt ngang mà dập tắt lời đồn, nhưng dư âm vẫn chưa hết.
Giữa trưa, ở cửa nhà ăn, Lê Di bước nhanh tới, kéo nhẹ cánh tay Giang Tuế Nghi, giọng nhỏ nhẹ: “Cậu đừng giận mà.”
Giang Tuế Nghi sau tiết học quay về ký túc xá lấy đồ, định đi mua cơm nắm, còn chưa đến siêu thị đã bị Lê Di gọi lại. Cô mỉm cười, an ủi: “Tớ không giận.”
Lê Di chắp tay trước ngực, nhắm mắt thành khẩn xin lỗi: “Tớ sai rồi, sai thật rồi, lát nữa tớ mời cậu ăn cơm để bồi tội.”
Giang Tuế Nghi cụp mắt, lộ chút u sầu: “Di Di, chiều nay tớ phải đến chỗ Tiểu Phàm dạy kèm, xe buýt còn 12 phút nữa là đến rồi.”
Từ khi thi xong lớp 12, Giang Tuế Nghi đã dạy kèm cho một bé trai tên là Quý Hạ Phàm. Năm nay Quý Hạ Phàm lên lớp 8.
Lê Di xụ mặt, r*n rỉ: “Cậu giận thật rồi phải không! Bình thường đều dạy cuối tuần mà?”
“Thật sự không giận,” Giang Tuế Nghi dùng giọng điệu phóng đại, mỉm cười giải thích: “Anh của Tiểu Phàm mấy hôm nay được nghỉ, Tiểu Phàm muốn ở nhà với anh lâu hơn một chút, còn đặc biệt xin nghỉ ở nhà. Tớ đến ôn bài trước cho nó, sắp kiểm tra cuối kỳ rồi, không thể cứ xếp hạng bét mãi được. Di Di, đừng nghĩ nhiều.”
Lê Di bị nụ cười ấy làm chấn động tâm can, nhìn đến hoa cả mắt, cảm thán: “A a, Tuế Tuế, cậu tốt thật đấy, không giận là tốt rồi.” Cô ấy vẫn còn hoảng sợ, “Sáng nay nếu không có Đàm Cận ra mặt, thật sự không biết sẽ ra sao, dọa tớ s·ợ gần ch·ết.”
Nhắc tới Đàm Cận, biểu cảm của Giang Tuế Nghi thoáng có vẻ khó xử.
Lê Di bênh vực kẻ yếu: “Nếu không bị cắt ngang, còn không biết Lục Văn Châu cái tên đầu đất kia sẽ nói mấy câu khó nghe gì nữa! Trước đó cậu không đồng ý để Lục Văn Châu theo đuổi là đúng!”
Giang Tuế Nghi lúc này đã không còn tâm trí để nghĩ chuyện khác, thuận miệng đáp vài câu với Lê Di, rất nhanh hai người liền tách nhau ra.
【Cô Tuế Tuế, cô tới chưa ạ? Hôm nay có thể kết thúc sớm một chút không? Chiều nay bốn giờ anh em muốn dẫn em đi thành phố bên cạnh trượt tuyết.】
Trước căn biệt thự nhỏ ở vùng ngoại ô, Giang Tuế Nghi vừa vặn nhận được tin nhắn của Quý Hạ Phàm.
Sau khi ấn chuông cửa, một cậu bé như tên lửa từ tầng ba lao xuống.
Đó là một bé trai rất tuấn tú, mặc bộ đồ ngủ hình sư tử hoạt hình, trên đầu còn kẹp thêm kẹp tóc hình sư tử để giữ cho tóc con không chĩa lên trời, gọi to: “Cô Tuế Tuế, cuối cùng cô cũng tới rồi.”
Cậu bé kéo vạt áo ngủ có đuôi sư tử, chạy tới tủ giày tìm dép cho khách.
Giang Tuế Nghi hỏi cậu bé một chút về tiến độ học tập gần đây, thì đột nhiên nghe cậu líu lo chen ngang: “Em siêu siêu mong được đi trượt tuyết đó! Chiều nay anh em còn dẫn một người bạn đến nữa, nghe nói là cao thủ trượt tuyết, hôm qua em hưng phấn tới mức cả đêm không ngủ nổi luôn!”
Giang Tuế Nghi nhìn thấy cậu nhóc cười toe, khom lưng sờ đầu cậu, nhẹ giọng nói: “Biết rồi, ý là muốn bắt đầu học sớm đúng không?”
Cậu nhóc mặc đồ ngủ hình sư tử ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu thật mạnh, vừa nhìn đã biết là chờ mong thực sự.
Giang Tuế Nghi bị dáng vẻ sốt ruột của cậu làm bật cười, nói: “Vậy chúng ta lên lầu thôi.”
Thành tích của Quý Hạ Phàm không tốt lắm, ham chơi, cũng hay phạm vài lỗi bất cẩn, nhưng cũng không phải không có tư chất, chỉ cần giảng một lần là hiểu.
Giang Tuế Nghi sắp xếp bài tập, dùng bút đỏ sửa lỗi, thì điện thoại để bên cạnh rung lên, nhận được một tin nhắn mới.
Là hộ lý bệnh viện gửi tới.
【Giang tiểu thư, thẻ ngân hàng cô cung cấp trừ tiền không thành công.】
Khoản đó là chi phí sinh hoạt hàng tháng Giang Tuế Nghi gửi cho hộ lý – bà cô đang nằm viện mỗi tháng tiêu tốn hết tám vạn ba. Tần gia chuyển không đủ, vì thế cô phải làm thêm để bù vào phần còn thiếu.
Cô tra xét sao kê, không có vấn đề với khoản chi, vấn đề nằm ở phần thu.
Tháng này Tần gia chỉ chuyển có 5.000.
Giang Tuế Nghi để Tiểu Phàm tự làm bài tập, rồi vào nhà vệ sinh gọi điện cho thư ký của Tần Nguyệt Như.
Giọng thư ký bình thản, giải thích: “Là ý của Tiểu Tần tổng.”
Giang Tuế Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ. Biệt thự vùng ngoại ô Kinh Thị tuy không tính là xa hoa, nhưng e là cả đời cô cũng chẳng thể mua nổi.
Giang Tuế Nghi có dự cảm, dò hỏi: “Chị ấy còn nói gì khác không?”
Thư ký cười, tựa hồ đã đoán trước, nói: “Giang tiểu thư quả nhiên thông minh. Tiểu Tần tổng nói, làm việc dưới tay ngài ấy, phải có thưởng có phạt, có áp lực mới có động lực.”
Tuy không nói rõ là chuyện gì, nhưng Giang Tuế Nghi gần như ngay lập tức hiểu ra: Chị ấy hôm qua không nói gì, nhưng rõ ràng là không hài lòng với tiến độ cô tiếp cận Đàm Cận.
—— Đàm Cận đã thẳng thừng từ chối cho Giang Tuế Nghi vào đội xe.
Giang Tuế Nghi siết chặt tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, hít sâu một hơi: “Còn gì nữa không?”
“Chỉ cần cô chịu tiến triển theo yêu cầu, khiến ngài ấy hài lòng, thì sẽ chuyển cho cô tiền tiêu vặt gấp mười lần hiện tại.”
Tần đại tiểu thư tung hoành thương trường, quả thực nắm đúng huyết mạch người ta.
Giang Tuế Nghi thở dài, cúp máy. Lúc này điện thoại cô sáng màn hình, hiển thị một bức ảnh.
Đó là ảnh Đàm Cận chụp năm 14 tuổi, khi lần đầu giành quán quân giải đấu thế giới.
Trên bục nhận giải, cậu thiếu niên ấy ánh mắt ngông nghênh, khóe môi tùy ý nhếch lên.
Tựa như dù là đường đua dài hơn, thời tiết điên cuồng hơn, cạnh tranh kịch liệt hơn —— vẫn có thể thắng.
Giang Tuế Nghi nhìn hồi lâu.
Lại nhớ tới câu nói kia:
Nếu không chấp nhận trả giá để theo đuổi niềm vui, thì chỉ còn cách cúi đầu trước cái thế giới ngu xuẩn và bạo lực đang bủa vây chúng ta.
Giang Tuế Nghi bật cười.
Cô trở lại chỗ ngồi, dùng bút đỏ phân tích nguyên nhân sai sót trong bài luyện tập của cậu bé, khi buổi học phụ đạo gần kết thúc thì mở miệng hỏi:
“Tiểu Phàm, mẹ em tối nay khi nào về?”
Quý Hạ Phàm cuối hạ đang cúi đầu làm bài, mơ hồ hỏi:
“Cô Tuế Tuế, sao vậy ạ?”
Giang Tuế Nghi nghiêm túc:
“Cô gần đây thiếu tiền, muốn thương lượng trước với mẹ em một chút về lương tháng này. Nếu em rảnh, có thể giúp cô gọi điện hỏi thử một chút được không?”
Lúc nãy Giang Tuế Nghi có gọi cho mẹ Quý Hạ Phàm trong nhà vệ sinh, nhưng không có hồi âm, chắc là đang bận.
Cô chỉ còn cách nhờ Tiểu Phàm giúp một tay.
Đầu tháng này, Giang Tuế Nghi vừa mới làm theo đề nghị của bác sĩ điều trị chính, giúp bà chọn một phương án điều trị hiệu quả hơn, vốn dĩ nên là cơ hội tốt. Nhưng bây giờ lại gặp nguy cơ nghiêm trọng: ở bệnh viện quân khu, nếu trong vòng ba ngày không nộp phí, sẽ bị chuyển viện. Mà nếu chuyển viện, thì không còn khả năng tiếp tục điều trị nữa.
Quý Hạ Phàm nhíu mày, nhớ lại trước khi mẹ ra ngoài có dặn dò, khó xử nói nhỏ:
“Cô Tuế Tuế, mẹ em đi làm phiên dịch cho hội nghị quốc tế rồi, mẹ nói hội nghị này có tính bảo mật cao, mấy ngày nay đều không thể nghe điện thoại.”
Giang Tuế Nghi thoáng chán nản.
Lại nghe Quý Hạ Phàm nói tiếp:
“Nhưng mà có thể tìm anh em, anh em siêu cấp siêu cấp có tiền luôn đó!”
Cậu bé nói bằng vẻ mặt sùng bái, khiến Giang Tuế Nghi nghe thấy được chút tia hy vọng.
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng xe phanh.
Quý Hạ Phàm nhảy khỏi ghế, chạy đến cửa sổ trông ra xa.
Cậu bé nở nụ cười rạng rỡ, quay đầu chỉ ra xa nói:
“Cô Tuế Tuế, hẹn ba giờ chiều, anh em về rồi! Cô mau nói chuyện với anh em đi!”
______
Xe dừng lại.
Khu biệt thự được phủ xanh rậm rạp, hoa hướng dương mùa hạ mọc tươi tốt.
Giang Tuế Nghi bị Quý Hạ Phàm kéo đến bên chiếc xe màu bạc viền lam, dáng xe bóng loáng hiển lộ vẻ xa hoa.
Anh trai của Tiểu Phàm vẫn chưa xuống xe.
Tấm kính chắn gió màu sẫm chỉ mơ hồ lộ ra bóng người.
Giang Tuế Nghi nóng ruột vì chuyện tiền nong, nhưng lại không dám mạo muội.
Do dự một hồi, mới giơ tay gõ nhẹ lên cửa kính xe.
Không ai trả lời. Qua một lúc, cửa sổ xe mới từ từ kéo xuống.
Đập vào mắt là một gương mặt lạnh lùng đến cực điểm, ngũ quan sắc nét, sống mũi cao thẳng, ánh mắt hẹp dài từ đuôi mắt quét qua một cách lãnh đạm.
Người đàn ông vẫn đang nói chuyện điện thoại: “Về sau lại nói.” Cắt cuộc gọi xong mới liếc nhìn Giang Tuế Nghi.
“Có việc?”
Sườn mặt ngạo mạn, quay đầu nhìn cô, khóe môi mang theo nụ cười lạnh nhạt xa cách, giọng điệu dửng dưng hỏi.
Một bên, Quý Hạ Phàm đã hưng phấn nhảy dựng lên, chạy về phía ghế phụ, nhét mình vào lòng người đàn ông.
Còn Giang Tuế Nghi vẫn đứng sững tại chỗ, không ngờ lại tình cờ đến thế — gặp phải Đàm Cận.
Bên cạnh, giọng trẻ con lanh lảnh: “Anh, cô Tuế Tuế muốn ứng trước một tháng tiền lương!”
Quý Hạ Phàm nhào vào lòng Quý Hạ Dương, ngẩng đầu cười với Giang Tuế Nghi, bộ dáng phối hợp vô cùng.
Giang Tuế Nghi nén xuống cơn chấn động, thuận thế tự giới thiệu: “Tôi đến đây làm gia sư.”
Đàm Cận quan sát Giang Tuế Nghi vài lượt, như đã hiểu rõ tình hình, cảm thấy cô gái này có vấn đề. Anh vừa xuất hiện, ánh mắt cô ta đã dính chặt lấy anh.
“Giới thiệu với tôi?” Đàm Cận cười nhạt, chỉ vào ghế phụ, “Em gái, người thuê em ngồi ở đằng kia kìa.”
“……”
Bị vạch trần, Giang Tuế Nghi đỏ bừng mặt, lúng túng run rẩy đi vòng qua xe đến chỗ Quý Hạ Dương.
Lúc đi ngang, chợt nghe một câu nhận xét hờ hững lạnh nhạt: “Rất gấp.”
Đàm Cận nheo mắt, cười như không cười, ánh nhìn thẳng vào cô không rời.
“?”
Giang Tuế Nghi không hiểu gì cả.
Đàm Cận bật cười khinh miệt: “Gấp đến mức còn chuẩn bị cả lý lịch sơ lược.”
Giang Tuế Nghi chợt hiểu ra — anh đang nói chuyện cô đi phỏng vấn vị trí trợ lý đội xe.
Cô mấp máy môi, sốt ruột giải thích: “Không phải… Tôi chỉ là thiếu tiền, nếu thật sự nhận được offer thì tôi có thể sắp xếp tốt thời gian.”
Nhưng Đàm Cận căn bản không đáp lại lời cô. Người đàn ông quay đầu nói với Quý Hạ Dương: “Xuống xe.”
Quý Hạ Dương vẫn còn ôm em trai, không nỡ buông: “A?”
Đàm Cận lặp lại: “Xuống xe.”
“Làm gì vậy? Chờ thêm lát nữa đi, cậu ghét tôi làm bẩn xe cậu à?”
Đàm Cận mở cửa xe trước, “Phịch” một tiếng đóng cửa lại, dứt khoát dứt điểm.
Anh cao một mét tám chín, áo sơmi trắng phối quần túi hộp màu đen, xương quai xanh lộ ra đường nét mạnh mẽ, chân dài, khí chất vừa ngang tàng vừa hoang dã, đứng bên cạnh Giang Tuế Nghi cao hơn cô cả một cái đầu.
Giọng điệu khi nãy sắc bén chất vấn, khiến Giang Tuế Nghi cảm thấy chắc chắn anh đang giận.
Cô đang lo anh sẽ càng ghét mình hơn, chợt nghe thấy Đàm Cận đứng bên cạnh lạnh nhạt nói với Quý Hạ Dương:
“Gia sư của em trai cậu đang tìm cậu.”