“Cháu đứa nhỏ này.” Đàm Chu Tùng lộ vẻ xấu hổ trên mặt.
Cách đó không xa có nhân viên công tác đi tới gọi, Đàm Cận sắp được lên sân khấu.
Đàm Chu Tùng xin lỗi: “Cháu trai tôi tính tình cổ quái, nói chuyện không dễ nghe, Giang tiểu thư đừng để trong lòng.”
Nhớ lại đánh giá lúc nãy của Đàm Cận, giọng Giang Tuế Nghi khô khốc, lắc đầu nói: “Không quấy rầy nhã hứng của Đàm tiên sinh là được.”
“Đâu có gì đâu? A Cận chỉ là bị trong nhà nuông chiều thành hư,” Đàm Chu Tùng chống lan can, thuận miệng trò chuyện, “Cha mẹ nó chỉ sinh một đứa con, dù có muốn ngôi sao trên trời thì trong nhà cũng chịu chiều theo. Nhất là lão phu nhân, đến cả chuyện nó làm nghề đua xe nguy hiểm như vậy cũng chấp nhận.”
Xe đua F1 có kết cấu mà tay đua gần như ngồi trực tiếp trên động cơ, không phải chuyện đùa. Trong lịch sử, vì theo đuổi tốc độ mà có không ít tay đua tử vong, nhìn mãi cũng thành quen. Gọi là nghề nghiệp nguy hiểm, tuyệt đối không phải lời nói khoa trương.
Giang Tuế Nghi rũ mắt, mỉm cười: “Đàm tiên sinh, ngài yên tâm, thật sự không để trong lòng.”
Đàm Chu Tùng cười cười: “Vậy thì tốt rồi. Chốc nữa tôi dẫn cô tới chỗ giám đốc đội đua phỏng vấn.”
Giang Tuế Nghi gật đầu đáp lời, nhớ tới lời dặn của chị gái, lại nghĩ đến lời của Đàm Cận, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả, nhưng vẫn nắm chặt tay, cố gắng trấn định.
_______
Chuẩn bị lên sân khấu, giám đốc đội xe vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài.
“A Cận, cô gái kia là ai vậy?” Một tay đua cùng đội bước tới, vỗ vai Đàm Cận, nửa đùa nửa thật nhìn về phía Giang Tuế Nghi đang chào hỏi giám đốc ở đằng xa, “Vị hôn thê của cậu à?”
Đàm Cận giơ tay đẩy anh ta ra, cười lạnh: “Tôi không có vị hôn thê.”
“Đùa à, ngay cả chú cậu cũng đích thân đến, chẳng phải là ép cậu gặp mặt vị đại tiểu thư nhà họ Tần sao?”
Sắp đến giờ trao giải, nhân viên công tác chuyên trách mang micro đến chuẩn bị cho bọn họ.
Đàm Cận liếc xéo Quý Hạ Dương, hỏi: “Nhiều chuyện vậy?”
Quý Hạ Dương cao một mét tám ba, vẫn thấp hơn Đàm Cận nửa cái đầu, đùa giỡn: “Chẳng phải quan tâm tới Cận gia chúng ta một chút sao?”
Đàm Cận tháo găng tay đua màu đen, cười lạnh: “Lắm lời.”
“Thắng rồi thì phấn khích chứ gì! Cận gia, thỏa mãn tấm lòng tò mò của thiếu nam đầy nhiệt huyết này đi! Dù gì cũng là anh em cùng cậu vào sinh ra tử, giành được quán quân cùng nhau, kể tôi nghe một chút đi ——”
Quý Hạ Dương làm bộ thâm tình nồng đậm, ra vẻ như muốn nhào qua.
Nghĩ đến cái cớ từ chối của Đàm Chu Tùng, Đàm Cận lạnh mặt nhướng mày, ngắt lời: “Tới phỏng vấn làm trợ lý đội xe.”
Quý Hạ Dương mặt đầy khiếp sợ: “Tôi đệch, đại mỹ nữ như vậy mà ném vào đội xe làm trợ lý, chẳng phải là vùi dập nhân tài à?”
Bên cạnh, nhân viên công tác đang cẩn thận kiểm tra microphone, nhắc nhở: “Hai vị tiên sinh, xin giơ tay một chút.”
Quý Hạ Dương làm theo, miệng vẫn không ngừng: “Cô ta là người nhà họ Tần hả? Tự tìm đến cậu à?” Anh ta tấm tắc cảm thán, “Cô gái thuần khiết như vậy, mặt mũi thanh tú, vóc dáng nóng bỏng, không phải đúng gu cậu nhất sao? Nói xem, tính cách thế nào, có phải rất bốc không?”
Đàm Cận liếc anh ta một cái, lạnh giọng: “Không im miệng được à?”
Quý Hạ Dương cười hì hì, tay chỉ về phía xa: “Người ở đằng kia, thật sự không có chút hứng thú nào?”
Đàm Cận nhìn về phía bóng người ngoài cửa sổ, trong đầu hiện lên làn da mềm mịn và đôi vai gầy của thiếu nữ kia, khi nhìn anh thì ngây thơ đến mức như muốn lấy mạng người, nói: “Không có,” giọng điệu bình thản như đang tự thuật, “Là một cô gái rất nhát gan, dù ăn mặc táo bạo như thế, lúc mỉm cười lông mi vẫn run rẩy, cứ như thể tôi đang ép buộc cô ấy vậy.”
Quý Hạ Dương huýt sáo một tiếng, trêu chọc: “Hăng hái dữ vậy.”
Đàm Cận nhấc chân, cuối cùng không nhịn được, lạnh mặt đá anh ta ra xa, mắng: “Đồ khùng.”
Quý Hạ Dương bị mắng, lúng túng cầu xin tha.
Đàm Cận lười phản ứng.
Nhân viên công tác thông báo chuẩn bị lên sân khấu. Trong khoảnh khắc ánh mắt người đàn ông vô tình liếc sang, lại nhìn thấy cô gái kia — cô đang đứng nói chuyện với giám đốc, vẫn là bộ váy ngắn màu bạc vừa rồi khiến người khác chú ý, tóc dài hơi xoăn, hàng mi rũ nhẹ, tinh xảo như búp bê Tây Dương cao cấp trưng bày trong tủ kính, chỉ là khi có người khác lại gần thì không một tiếng động né tránh.
Trang phục táo bạo đến mấy cũng không che giấu được linh hồn cẩn trọng dè dặt kia.
Đàm Cận thờ ơ đánh giá một câu: “Phiền phức.”
_____
“Cùng giám đốc đoàn xe nói chuyện xong rồi?” Tần Nguyệt Như khi quay lại mang theo một bó hoa hồng đen.
Trên khán đài, Giang Tuế Nghi gật đầu, đáp: “Vâng.”
“Biết vị hôn phu của chị là ai rồi chứ?” Tần Nguyệt Như nói bằng giọng khẳng định.
Người phụ nữ trước mắt khẽ cong môi đỏ, nở một nụ cười.
Giang Tuế Nghi hàng mi khẽ run, không dám giấu giếm: “Biết rồi, vừa nãy Đàm tiên sinh giúp liên hệ giám đốc đội đua, em có trò chuyện với giám đốc mấy câu, ông ấy nói quyết định cuối cùng phải để Đàm Cận đưa ra……”
Tần Nguyệt Như có vẻ mặt hoàn toàn nằm trong dự liệu, ra lệnh: “Quả nhiên, lát nữa em đi đưa hoa.”
“Đưa cho ai?”
Tần Nguyệt Như liếc nhìn cô: “Em nói thử xem?”
Giang Tuế Nghi nhớ lại đánh giá ban nãy của Đàm Cận, tim đập thình thịch, do dự nói: “Anh ấy không thích em,” rồi giải thích, “Lúc mới gặp, anh ấy bảo em quá ngoan.”
Tần Nguyệt Như như suy nghĩ điều gì, cười lạnh: “Thế à?” Cô ta chớp mắt, ghé sát tai thiếu nữ, vải mỏng sau lưng thiếu nữ không che nổi dáng hình khẽ run, nhẹ giọng dạy bảo: “Ở độ tuổi này, không cần quá ngoan như vậy.”
Không cần quá ngoan ——?
Giang Tuế Nghi khẽ sững người, còn chưa kịp tiêu hóa nỗi cay đắng trong lòng, Tần Nguyệt Như đã đặt bó hoa hồng đen thật chắc vào lòng cô, khuyên nhủ: “Đi qua đó, tạo chút cảm giác tồn tại với công tử một chút đi? Muốn phỏng vấn, phải để lại ấn tượng tốt với người phụ trách chính chứ.”
Tần Nguyệt Như đẩy Giang Tuế Nghi đi vài bước về phía trước.
Thiếu nữ hơi ngẩng đầu, nhìn thấy đài trao giải cách đó không xa.
Quốc ca đang vang lên, lễ trao giải chặng F1 tại trạm Trung Quốc đang được phát sóng trực tiếp toàn cầu.
Thiếu nữ ôm bó hoa hồng đen, đứng trong gió lốc dồn nén, trái tim đập liên hồi.
Giang Tuế Nghi khép mắt lại, chợt nghe sau lưng vang lên một giọng nam trầm thấp.
“Nhường một chút.”
Âm thanh vang lên, mang theo chất giọng như cát sỏi pha lẫn kim loại đặc biệt.
Cho dù đã lặp đi lặp lại bao nhiêu lần tưởng tượng trong đầu, Giang Tuế Nghi vẫn không tránh khỏi căng thẳng.
Cô đã từng ngày từng ngày nghe giọng nói này trong các đoạn tuyên truyền thắng lợi.
Thiếu nữ chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy ở vài bậc thang phía dưới, Đàm Cận đang nhìn thẳng vào cô.
Người đàn ông vẫn mặc bộ đồ đua xe màu đen viền bạc ấy, trong đôi mắt đen láy không có lấy một chút ý cười, khi ánh mắt chạm vào cô cũng không lộ ra chút biểu cảm kinh ngạc nào.
Một nhân viên công tác thấy cô đứng chắn ở đó, liền bước nhanh tới, lo lắng nhắc nhở: “Tiểu thư, nơi này là lối bắt buộc dành cho tuyển thủ bước lên đài trao giải, phiền ngài nhanh chóng rời đi, đừng ảnh hưởng đến lịch trình bình thường của chúng tôi.”
Giang Tuế Nghi nhất thời hoảng hốt, theo bản năng xin lỗi: “Thật xin lỗi,” cô kiên nhẫn giải thích, “Tôi được ban tổ chức sắp xếp để tặng hoa cho tuyển thủ, vừa nãy đã nói chuyện với nhân viên an ninh, họ bảo tôi đi lối này.”
Nhân viên công tác lại không nhận ra cô, cũng chưa nhận được bất kỳ thông báo nào, nghi hoặc hỏi: “Tặng hoa? Tặng cho ai?” Anh ta mở điện thoại ra kiểm tra, định xác nhận lại.
Giang Tuế Nghi theo bản năng liếc mắt nhìn về phía Đàm Cận đang lặng lẽ quan sát cô, người đàn ông ấy vẫn đang nhìn, trong mắt mang theo ý cười lạnh nhạt, khác hẳn với cách anh nhìn những fan nữ bình thường, là một loại lạnh nhạt... lạnh đến tận trong xương.
Giang Tuế Nghi từng tưởng tượng vô số lần cảnh gặp mặt Đàm Cận, nhưng không ngờ lại bị nhìn bằng ánh mắt như thế này. Thiếu nữ hít sâu một hơi, siết chặt bó hoa trong lòng ngực.
“A Cận!”
Một tiếng reo vui vang lên từ phía xa, theo sau là tiếng bước chân dồn dập—vài cô gái xinh đẹp ôm hoa tươi lao tới.
Nhân viên công tác ngẩn người, vội quát: “Các tiểu thư! Xin hỏi các cô làm gì vậy? Đây là lối đi chuyên dụng dành cho tuyển thủ, mời mau chóng rời khỏi!”
Mấy cô gái mặc váy ngắn màu sắc cầu vồng rực rỡ, tay ôm hoa thơm, hoàn toàn không để ý tới ngăn cản của nhân viên, miệng không ngừng ca tụng:
“Hôm nay thi đấu siêu cấp tuyệt vời!”
“A Cận! Em thực sự quá thích anh!”
“Vòng cuối cùng kia thật sự đỉnh!”
“Có thể ký tên giúp em không?”
“……”
Tiếng nói ồn ào bao quanh Đàm Cận.
Nhân viên công tác lực bất tòng tâm, không thể cản nổi.
Đàm Cận lại xử lý vô cùng thành thạo, ánh mắt rời khỏi người Giang Tuế Nghi, thu lại tầm nhìn, khẽ cong môi, nở một nụ cười có phần tà khí, làm như bất đắc dĩ đáp lời từng người một.
Mấy cô gái lập tức hét lên chói tai vì phấn khích.
Đàm Cận nhướng mày, kiên nhẫn hỏi: “Đợi tôi bên ngoài có được không?”
Các cô gái che miệng gật đầu lia lịa, như thể vừa được ban thưởng, thỏa mãn rời đi dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác.
Trên cầu thang chỉ còn lại Đàm Cận và Giang Tuế Nghi.
Hành lang kéo dài hai bên dán đầy áp phích tuyên truyền giải F1, ánh đèn ở đoạn thông đạo này có phần mờ tối.
Phía trước chính là lễ đài trao giải được vạn chúng dõi theo.
Đàm Cận nhìn bó hoa trong tay Giang Tuế Nghi, hỏi:
“Cho tôi?”
Giang Tuế Nghi cụp mắt xuống, khẽ đáp:
“Ừm.”
“Chút nữa cô muốn đi phỏng vấn trợ lý đoàn xe? Giám đốc Trần từng hỏi tôi, bảo tôi khảo sát cô.”
Giang Tuế Nghi hít sâu một hơi, nói:
“Được.”
Đàm Cận nhìn hàng mi đang khẽ run của thiếu nữ, hỏi tiếp:
“Tôi hỏi cô, ‘I am stupid’ nghĩa là gì?”
Đây là một trong những sự kiện nổi tiếng của giải F1 — trong vòng phân hạng của chặng Azerbaijan GP năm 2019, có một tay đua sau khi gặp sự cố đã tự trách mình, liên tục nói ba lần: I am stupid.
Đầu óc Giang Tuế Nghi trống rỗng. Vấn đề này có thể hiểu theo hai nghĩa. Cô không rõ người đàn ông trước mắt này là đang mỉa mai, hay thật sự đang khảo nghiệm.
Đàm Cận dường như đã hiểu rõ phần nào, khẽ cười. Anh nhấc chân bước lên vài bậc thang, tóc mái màu đen che khuất đôi mắt thâm trầm, dùng giọng điệu đùa cợt hỏi:
“Thích tôi? Đúng không?”
Anh nghiêng người tới gần, lối diễn xuất kiểu lãng tử bất kham, nhưng lại chẳng hề kiêng dè. Giữa hai người, bó hoa đã bị ép đến hơi biến dạng.
Giang Tuế Nghi lùi lại hai bước, sống lưng áp vào bức tường lạnh lẽo, bị ép phải ngẩng đầu đối mặt với người đàn ông trước mắt. Trong đôi mắt đẫm nước mờ mịt của thiếu nữ phản chiếu thân ảnh người kia — bất ngờ ngã vào ánh nhìn bất cần của anh.
Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn anh:
“... Tôi biết câu đó có nghĩa là gì.”
Đàm Cận không đợi cô trả lời xong, sắc mặt thu lại, lạnh nhạt nói:
“Hoa khỏi cần đưa. Tôi sẽ báo với bên ban tổ chức, huỷ bỏ tiết mục tặng hoa.”
Giang Tuế Nghi khẽ nhíu mày.
“— Giang tiểu thư?” Đàm Cận hơi trầm ngâm, nhất thời nhớ không ra tên cô, “Là họ Giang, đúng không?”
Giang Tuế Nghi chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông lùi lại một bước, cười lạnh mở miệng:
“Tôi sẽ thông báo với giám đốc đoàn xe, chỗ chúng tôi không cần trợ lý hạng hai.”
“Đi đi.”
________
Stupid.
Lãnh thưởng xong, Quý Hạ Dương nghe mấy cô nhân viên công tác nhỏ bên ngoài nói trong thông đạo màu xanh vừa có chuyện thú vị, cười cười đi tới sau hậu trường.
“Cậu là đang châm chọc người ta đúng không?” Quý Hạ Dương liếc mắt nhìn qua, trêu chọc: “Cận gia nhà chúng ta thật sự tàn nhẫn đấy, biết rõ người ta thích cậu, vậy mà vẫn ra tay không lưu tình, một tấm chân tình thiếu nữ bị cậu bóp nát.”
Đàm Cận ngậm điếu thuốc, nhàn nhạt đáp: “Không, chỉ là đơn thuần muốn xem cô ấy có hiểu gì về F1 không.”
Quý Hạ Dương không thể hiểu nổi: “Vậy kết quả?”
Đàm Cận thản nhiên kết luận: “Cũng chẳng khác gì mấy đứa con gái khác.”
Quý Hạ Dương chậc một tiếng.
Giám đốc đội xe từ phòng nghỉ bước ra, gật đầu chào anh: “A Cận, trở về rồi à?”
Ông ta đưa cho anh chai nước khoáng, như chợt nhớ ra điều gì, chỉ vào trong phòng nói: “Vừa nãy chú của cậu dẫn theo một cô bé đến.”
Đàm Cận không nhận nước, lấy điếu thuốc ra khỏi môi, tùy ý nhướng mày hỏi: “Ở trong phòng nghỉ?”
Giám đốc lắc đầu: “Không không không, tới rồi đi luôn.”
Đàm Cận không trả lời.
Anh mở cửa, ánh sáng trong phòng nghỉ hắt vào mắt, mọi thứ đều như thường, chỉ là trên bàn dài trong phòng, nghiêm chỉnh đặt một bó hoa hồng đen tỏa mùi hương nồng đậm, hương thơm như thúc giục người ta.
Quý Hạ Dương đứng một bên vui sướng khi người gặp họa: “Nha, tới tặng hoa? Không phải nói vị hôn thê của cậu nhát gan sao? Đây là chưa từ bỏ ý định à?”
Quý Hạ Dương vỗ vai Đàm Cận, giọng chắc như đinh đóng cột: “A Cận, lần này cậu đụng phải rắc rối lớn rồi.”
Đàm Cận không mở miệng giải thích rằng vị Giang tiểu thư kia không phải hôn thê của anh, chỉ lặng lẽ nhìn bó hoa trên bàn. Không hiểu sao trong đầu lại hiện lên ý nghĩa hoa ngữ của hoa hồng đen:
Tôi là ác ma, chỉ nguyện vì cậu mà bị chiếm hữu.
Một ngọn lửa vô danh lặng lẽ bốc lên trong lòng anh, nhớ lại thiếu nữ đứng nơi bậc thang kia, khẽ nhíu mày nhưng vẫn từng bước đến gần anh – một linh hồn vừa trong trắng vừa rách nát.
Sắc mặt Đàm Cận không đổi, khẽ cười, nhả ra làn khói mỏng.
Anh nói:
“Vậy sao? Nhưng tôi chưa từng chạm vào thứ gọi là ngoan ngoãn.”