Triệu Văn Diễn tuổi còn trẻ, tính tình lại chẳng mấy ôn hòa. Năm nay hắn vừa tròn mười sáu, khuôn mặt thiếu niên vẫn còn nét non nớt, nhưng đôi mày kiêu ngạo, thần sắc lộ vẻ thiếu kiên nhẫn. Tuy hắn và Triệu Nam Ngọc không phải cùng mẫu thân sinh ra, nhưng diện mạo hai người lại có nét tương đồng. Chỉ cần đứng cạnh nhau, thoáng nhìn cũng biết ngay họ là huynh đệ.
Hắn nhìn Tống Loan bằng ánh mắt khinh miệt, như thể đang nhìn thứ gì dơ bẩn, sợ rằng đến gần sẽ làm mình vấy bẩn. “Phụ thân lát nữa mới đến,” hắn lạnh lùng nói.
Triệu Nam Ngọc khẽ gật đầu. “Đã rõ.”
Triệu Văn Diễn càng nhìn càng bực bội. Hắn vốn không ưa nhị ca của mình, nhưng cũng chẳng muốn thấy huynh ấy bị người trong nhà đàm tiếu. Từ khi người nhị tẩu không biết kiểm điểm này bước vào cửa, những lời bàn tán càng ngày càng nhiều! Tống Loan tuy dung mạo xinh đẹp, nhưng tâm tư lại quá độc ác, cả ngày câu tam đáp tứ, làm mất hết thể diện của nhị ca hắn.
“Giờ yến tiệc sắp bắt đầu, vào nhà thôi,” Triệu Văn Diễn cất lời.
Cả gia đình gần như đã tề tựu, chỉ thiếu trưởng tử của Triệu đại gia vì công việc bên ngoài kinh thành mà chưa về. Những người còn lại đều quy củ ngồi ngay ngắn trên ghế.
Triệu lão gia tử ngồi ở vị trí chính giữa, năm nay đã ngoài sáu mươi, nhưng vẫn tinh thần sáng láng. Ông vuốt chòm râu trắng, ánh mắt quét qua mọi người trên bàn tiệc một lượt rồi mới lên tiếng: “Dùng bữa thôi.”
Dù chỉ là yến tiệc gia đình, Tống Loan vẫn cảm nhận được không khí cứng nhắc. Nàng cầm đũa, không dám động đậy, chỉ biết cúi đầu khom lưng, ước gì chẳng ai để ý đến mình. Thế nhưng, nàng lại cảm giác như có vài ánh mắt đang chằm chằm nhìn mình, như thể nàng mới là nhân vật chính của buổi yến này.
Bị nhìn đến mức ăn chẳng ngon, nàng nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Mãi đến hơn nửa canh giờ sau, mọi người mới lần lượt buông đũa.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT