Khi Triệu Thức mười sáu tuổi, phụ thân của hắn như nguyện đón được một nữ nhi. Muội muội trở thành bảo bối trong nhà, không chỉ được mẫu thân và phụ thân sủng ái, mà ngoại tổ mẫu và cữu cữu cũng vô cùng yêu thương nàng. Muội muội có một cái tên rất êm tai, gọi là Triệu Hoan.
Tính tình của nàng cũng rất tốt, ai bế cũng không khóc, thậm chí còn nở nụ cười ngây ngô với người. Nhiều người thích bế nàng, nhưng Triệu Thức, với tư cách là huynh trưởng, lại hiếm khi chạm vào muội muội. Hầu hết thời gian, hắn chỉ đứng một bên, chắp tay sau lưng, lặng lẽ quan sát.
Dần dà, Tống Loan phát hiện trưởng tử của mình dường như không quá gần gũi với tiểu nữ nhi. Sau khi dỗ Triệu Hoan ngủ, nàng nhìn nam nhân trẻ tuổi đã cao hơn mình trước mặt, mỉm cười hỏi: “Thức ca nhi, con không thích muội muội sao?”
Triệu Thức lắc đầu: “Không có.”
Tống Loan tiếp tục hỏi: “Vậy sao ta chưa từng thấy con bế muội muội bao giờ?”
Triệu Thức chỉ cảm thấy muội muội quá nhỏ, quá mềm mại, hắn sợ không cẩn thận sẽ làm nàng bị thương. Hắn mím môi, có chút không tự nhiên đáp: “Con không biết bế trẻ nhỏ, sợ làm muội muội không thoải mái.”
Tống Loan chớp mắt mấy cái, nói: “Nhưng lúc Nhị Bảo còn nhỏ, con rất thích bế đệ ấy mà.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play