Thân thể Thức ca nhi vẫn còn chút nóng, gò má lộ ra sắc hồng bất thường. Tiểu hài tử mệt mỏi, ỉu xìu tựa đầu vào ngực Tống Loan.
Trong lòng Tống Loan sốt ruột, nhưng cũng chỉ có thể chờ Triệu Triều chuẩn bị xong thuốc hạ sốt, mang đến trù phòng sắc kỹ. Nàng định đi lấy chút nước để lau người cho Thức ca nhi, nhưng đứa nhỏ sau khi sinh bệnh lại đặc biệt quấn người. Ngón tay nhỏ bé bám chặt y phục của nàng, không chịu buông, lắc đầu nói: “Mẫu thân, đừng đi.”
Lòng Tống Loan mềm nhũn, đành ôm chặt đứa nhỏ không rời. May thay, thuốc hạ sốt rất nhanh đã được sắc xong. Bát thuốc đen ngòm còn bốc hơi nóng hổi. Tống Loan bưng bát thuốc nóng bỏng, thổi nguội một chút, rồi múc từng thìa đưa đến miệng Thức ca nhi.
Thuốc này chỉ ngửi thôi đã thấy đắng ngắt, vậy mà Thức ca nhi không khóc không nháo, thậm chí lông mày cũng không nhíu lấy một cái, ngoan ngoãn nuốt xuống.
Nửa bát thuốc đắng nghét được uống một cách thuận lợi. Tống Loan lấy khăn tay lau khóe miệng cho con, đau lòng nhìn Thức ca nhi, hỏi: “Thuốc đắng lắm phải không?”
Thức ca nhi gật đầu, nhỏ giọng đáp: “Đắng.”
Thuốc nào mà chẳng đắng?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT