Mấy ngày qua, Tống Loan ngày đêm không ngừng chăm sóc Thức ca nhi, mệt mỏi đến kiệt sức. Dù nàng đã tỉ mỉ trang điểm, nhưng nét tiều tụy trên gương mặt vẫn không thể che giấu, giữa đôi lông mày còn thoáng hiện một chút u uất.
Triệu Nam Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay nàng, ánh mắt tỉ mỉ lướt qua gương mặt nàng một lượt. Hắn trầm giọng, sắc mặt lạnh đi: “Thân thể nàng yếu như vậy, việc chăm sóc con cứ giao cho hạ nhân là được.”
Tống Loan cố gắng nở nụ cười: “Ta vẫn ổn, vừa rồi chỉ hơi choáng váng một chút, không đáng ngại.”
Triệu Nam Ngọc chẳng tin lời nàng. Trong lòng hắn vẫn còn áy náy, lại không nỡ thấy nàng vì bệnh tình của nhi tử mà ngày đêm lao tâm khổ tứ. Điều hắn mong muốn nhất lúc này là dưỡng tốt thân thể cho Tống Loan, không muốn nàng mệt nhọc thêm nữa.
Hắn vươn tay, những ngón tay hơi lạnh khẽ lướt qua gò má tái nhợt của nàng, nhẹ nhàng vuốt lại những sợi tóc rối. Hắn ôn tồn khuyên nhủ: “Ta biết nàng lo lắng cho Thức ca nhi, nhưng nếu nàng không chăm sóc bản thân, để rồi ngã bệnh, Thức ca nhi sẽ rất đau lòng. Tâm tư của hài tử này rất sâu sắc, dù khó chịu cũng chẳng bao giờ nói ra.”
Tống Loan xoa cổ tay bị hắn nắm đau, cúi đầu nhìn mũi chân, không đáp lại lời hắn.
Mấy ngày nay, ngoài sự mệt mỏi, nàng còn cảm thấy cơ thể mình mơ hồ không khỏe. Ngực nàng thường xuyên cảm thấy tức, đôi khi còn đau nhói, giống hệt triệu chứng lần trước khi nàng ngất xỉu. Nghĩ lại, có lẽ do mấy ngày trước nàng đã quên uống thuốc.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT