Dưới ánh trăng mờ ảo, Triệu Nam Ngọc khựng lại, bước chân thoáng chững. Gió đêm thổi qua mang theo âm thanh vù vù, khiến hắn tưởng chừng như mình nghe lầm lời nàng nói. Hắn quả quyết đáp: “Sẽ không.”
Bây giờ, sao hắn còn nỡ giết nàng? Trong lòng chỉ mong nàng được bình an, không lo âu, không bệnh tật.
Triệu Nam Ngọc siết chặt vòng tay, ôm nàng càng thêm khăng khít, như vô tình hỏi: “Sao bỗng nhiên nàng lại hỏi như vậy?”
Đêm khuya se lạnh, nhưng vòng tay của hắn lại ấm áp lạ thường. Tống Loan bất giác rúc sâu vào lòng hắn, cảm xúc có chút sa sút. Nàng lẩm bẩm: “Không có gì, ta chỉ tiện miệng hỏi thôi.”
Nàng nghĩ, có lẽ mình quá đa nghi. Nhìn Triệu Nam Ngọc lúc này, chẳng có vẻ gì muốn hại nàng, thậm chí còn đối xử với nàng rất tốt. Về phần cốt truyện trong nguyên tác, nàng chẳng muốn nghĩ thêm nữa. Càng nghĩ, đầu óc càng đau, chi bằng cứ thuận theo tự nhiên.
Nàng quyết định không đi theo con đường cốt truyện cũ. Làm vậy sẽ đắc tội quá nhiều người, đặc biệt là Thức ca nhi, đứa trẻ mới bốn tuổi, ngoan ngoãn đến mức khiến người ta xót xa. Nhưng nàng cũng lo lắng, nếu lệch khỏi lộ tuyến nguyên tác, liệu nàng có phải chịu trừng phạt hay không.
Tống Loan tự an ủi: “Xe đến trước núi ắt có đường.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT