Ánh tịch dương buông xuống, rải những tia sáng vàng rực rỡ, xuyên qua cửa sổ chiếu nghiêng vào trong phòng. Ngoài cửa sổ, cành cây khẽ đung đưa theo gió, phát ra những tiếng sàn sạt khe khẽ.
Tống Loan dường như không có ý định chủ động mở lời với Triệu Nam Ngọc. Nàng ngồi trên nhuyễn tháp cạnh cửa sổ, cúi đầu chăm chú bóc hạt dưa. Triệu Nam Ngọc bước tới, hỏi: “A Diễn có nói gì về việc tìm ta không?”
Tống Loan ngẩng đầu, vẻ mặt thoáng kỳ lạ, đáp: “Không có, hắn tổng cộng chỉ nói với ta vài câu thôi.”
Nàng lộ vẻ mặt không mấy vui, trông chẳng khác gì một đứa trẻ đang hờn dỗi. Tống Loan cảm thấy Triệu Văn Diễn phần lớn là khinh thường trò chuyện với nàng.
Triệu Nam Ngọc gật đầu, trong lòng bớt đi chút không vui. Hắn không muốn đệ đệ mình quá thân cận với Tống Loan, tốt nhất là sau này hai người không cần gặp nhau nữa. Nhưng chỉ cần cả hai còn ở Triệu phủ, khó tránh khỏi đôi lần chạm mặt.
“Vậy lát nữa ta sẽ đi hỏi hắn xem sao,” Triệu Nam Ngọc nói.
“Ừm,” Tống Loan đáp gọn lỏn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT