Triệu Nam Ngọc khẽ rũ mi mắt, dường như muốn đè nén những suy nghĩ kiều diễm trong lòng. Hắn thầm nhủ, tương lai còn dài, hắn chẳng cần phải vội vàng. Đã nhẫn nhịn suốt bao năm, há lại không thể chịu thêm một chút thời gian này?
Tâm tư của Triệu Nam Ngọc nhỏ nhặt, nhỏ đến mức mỗi việc khiến hắn không vui mà Tống Loan từng làm, hắn đều ghi nhớ rõ ràng. Từng chuyện một, hắn khắc sâu trong lòng, chỉ chờ ngày sau thanh toán từng món một cách rành mạch.
Thức ca nhi đang bám trên người hắn, gương mặt nhỏ nhắn thoáng vẻ ủy khuất, cằm tựa lên vai phụ thân, chẳng thèm nhìn ai, cũng không hé môi nói lời nào. Tống Loan cảm nhận được Thức ca nhi đang giận dỗi, như thể đang hờn nàng, nhưng dù nàng nghĩ nát óc cũng không đoán ra nguyên do. Nàng bước tới gần, dịu giọng hỏi: “Sao thế con? Không vui à?”
Nàng cong khóe môi, nở nụ cười nhẹ, không chờ Thức ca nhi đáp đã tiếp lời: “Vì sao không vui? Xụ mặt thế này chẳng đáng yêu chút nào đâu.”
Thức ca nhi dường như chẳng muốn thừa nhận, chỉ lắc đầu, giọng non nớt đáp: “Con không có không vui.”
Hài tử chỉ đang sợ hãi mà thôi. Những ký ức xưa cũ ùa về, những ngày bị giam cầm trong bóng tối khiến lòng cậu bé run rẩy. Thức ca nhi thích mẫu thân hiện tại, chẳng muốn nhớ đến người trước kia, người thậm chí không thèm nhìn cậu lấy một lần.
Tống Loan không kìm được, đưa tay nhéo nhẹ gò má mềm mại của Thức ca nhi, cười nói: “Nói dối không phải là đứa bé ngoan đâu.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play