Thức ca nhi chẳng phải thật sự đói bụng, chỉ là không muốn để mẫu thân và di mẫu trò chuyện thêm.
Tống Du làm như không thấy sự xa cách của Thức ca nhi dành cho mình. Nàng ta khom người, nhẹ nhàng đến gần, dùng giọng điệu dịu dàng nói: “Di mẫu có món ngon, Thức ca nhi có muốn qua đó không?”
Thức ca nhi ôm chặt cổ Tống Loan, ánh mắt lảng đi, chẳng thèm để ý đến nụ cười hiền lành của Tống Du. “Con muốn ăn điểm tâm do mẫu thân làm,” cậu bé đáp.
Tống Loan khẽ nhếch môi, nén một tiếng cười, rồi lập tức trở lại vẻ điềm tĩnh. Trước mặt người nhà Tống gia, nàng luôn giữ ba phần kiêu ngạo. “Tứ muội, nếu không có việc gì thì muội về đi, đừng ở đây tự chuốc lấy phiền,” nàng nói.
Lời này chẳng dễ nghe chút nào, nhưng đúng là giọng điệu mà nguyên chủ thường dùng.
Tống Du vừa nghĩ rằng tính tình tam tỷ đã dịu đi đôi chút, nhưng giờ lại thấy chẳng phải vậy. Lời lẽ sắc bén, chanh chua của Tống Loan vẫn như xưa, thật khiến người ta khó chịu! Nàng ta cố nén cơn giận trong lòng, cắn răng nuốt xuống. Trước đây, Tống Du từng chịu không ít thiệt thòi từ Tống Loan. Vị tam tỷ này không chỉ miệng lưỡi độc địa, mà khi nổi giận còn có thể động tay động chân, nhéo má, tát tai, tóm lại là cực kỳ khó đối phó.
Nếu không phải vì muốn thăm dò ý tứ, Tống Du đã chẳng thèm đến tìm nàng. Mỗi lần gặp, nàng ta chẳng phải luôn phải cúi đầu, nói năng mềm mỏng sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play