Dương Vân Lâm đi theo Sầm Thương lên lầu, vào phòng làm việc của anh.

     Cậu được Sầm Thương sắp xếp ở tầng một, một phòng nhỏ có phòng tắm và tủ quần áo riêng. Còn phòng ngủ và phòng làm việc của Sầm Thương ở tầng hai. Sầm Thương chưa từng vào phòng cậu, Dương Vân Lâm cũng không lên tầng hai nếu không có việc. Hai người luôn giữ ranh giới rõ ràng. Dương Vân Lâm từng rất cảm kích sự tử tế và chu đáo của người đàn ông này, để cho một người ở nhờ như cậu vẫn có không gian riêng và chút tự trọng.

     Đây là lần đầu Dương Vân Lâm vào phòng làm việc của Sầm Thương. Phòng rộng, đồ đạc phong phú nhưng lộn xộn: hai kệ sách đầy ắp, bộ sofa da, bộ ấm trà, tạ tay ở góc phòng, và quần áo vắt trên sofa… Nổi bật nhất là chiếc bàn làm việc lớn, ngập trong đống tài liệu bừa bộn, laptop đặt trên cùng.

     Dương Vân Lâm không ngờ ngôi biệt thự sang trọng, sạch sẽ, thoang thoảng mùi thông bách lại có một góc như thế này. Cậu nhanh chóng nhận ra, có lẽ phòng này lộn xộn vì Sầm Thương không để người giúp việc vào dọn dẹp. Anh gom đống quần áo trên sofa, đặt lên ghế xoay, ra hiệu cho Dương Vân Lâm ngồi xuống. Xong xuôi, anh khập khiễng bước đến ngồi cạnh cậu.

     Khi không dùng nạng, chân anh tập tễnh rõ hơn, cả người nghiêng nghiêng, như thể có thể ngã bất cứ lúc nào. Khuyết tật này khiến một người đàn ông thành đạt như anh trông có phần bất lực.

     “Cháu uống trà không?”

     “Dạ không, giờ này uống trà sẽ mất ngủ.”

     Sầm Thương không ép, trong phòng không có đồ uống nào khác, anh rót cho Dương Vân Lâm ly nước lọc, còn mình pha một ly trà.

     “Chú gọi cháu lên đây là có chuyện muốn nói.”

     “Dạ, chú nói đi.”

     Anh suy nghĩ cả ngày, cảm thấy chuyện này cần nói rõ với Dương Vân Lâm. Dù sao, cậu đang sống dưới sự chăm sóc của anh, nếu có chuyện gì xảy ra, anh cũng có trách nhiệm. Nhưng anh không quen trò chuyện với người trẻ, huống chi là đề tài nhạy cảm như thế này. Với một cậu nhóc ở độ tuổi nửa vời như Dương Vân Lâm, khi đến lúc nói, Sầm Thương lại không biết bắt đầu từ đâu.

     Thấy Sầm Thương im lặng hồi lâu, Dương Vân Lâm chủ động lên tiếng: “Chuyện cháu đi chơi với Viên Trường Vũ có vấn đề gì sao? Nếu chú thấy không ổn, sau này cháu sẽ không đi cùng cậu ấy nữa.”

     “Không phải chuyện đó. Bạn bè rủ cháu đi chơi là tốt, nhưng chuyện này là chuyện khác.”

     Sầm Thương nhấp một ngụm trà, cân nhắc cách nói: “Cháu biết không, trên đời này ngoài tình cảm giữa nam và nữ, còn có tình cảm giữa những người cùng giới. Nhóm người này không nhiều, gọi là đồng tính luyến ái. Nghiên cứu cho thấy, khoảng 5% nam giới có xu hướng này, nghĩa là trong 100 người đàn ông, sẽ có khoảng 5 người thích người cùng giới, thay vì phụ nữ.”

     Sầm Thương nhìn Dương Vân Lâm, chờ xem phản ứng của cậu.

     Dương Vân Lâm vẫn bình tĩnh, gật đầu: “Cháu biết. Như chú, đúng không?”

     Sầm Thương không định kéo chuyện về phía mình, nhưng thấy Dương Vân Lâm hiểu đến mức này, anh nghĩ tiếp tục nói sẽ dễ hơn.

     “…Cũng có thể hiểu như vậy.”

     Để cậu không cảm thấy quá ngượng, Sầm Thương nói từ tốn: “Nhiều người đồng tính thường thích những người bạn thân thiết bên cạnh, như bạn thân hay bạn từ nhỏ.”

     Dương Vân Lâm gật đầu: “Ừ, nhiều người phát triển tình yêu từ tình bạn.”

     “Đúng vậy, không sai.” Sầm Thương nhấp thêm ngụm trà, rồi nói tiếp: “Cháu có bao giờ hỏi Viên Trường Vũ về xu hướng giới tính của cậu ấy chưa? Có lẽ cậu ấy không chỉ đơn thuần xem cháu là bạn thân. Theo chú thấy, cách cậu ấy đối xử tốt với cháu không hoàn toàn xuất phát từ tình bạn.”

     Sầm Thương đã chuẩn bị tinh thần rằng Dương Vân Lâm sẽ sốc, thậm chí nghĩ sẵn cách an ủi và hướng dẫn cậu xử lý vấn đề phức tạp này. Nhưng cậu chỉ đáp lại với vẻ mặt bình thản: “Cháu biết chứ. Cậu ấy là bạn trai cũ của cháu.”

     Sầm Thương trợn mắt, chuyện này hoàn toàn ngoài dự đoán của anh.

     “Hồi lớp 11 bọn cháu hẹn hò được một hai tháng, nhưng thấy không hợp nhau, nên đã quyết định quay lại làm bạn. Còn việc cậu ấy đối xử tốt với cháu, bọn cháu từ nhỏ đã như vậy, quen rồi.”

     Dương Vân Lâm bất ngờ mỉm cười, nhấp môi, má hơi ửng đỏ vì ngượng, chỉ vào Sầm Thương rồi chỉ vào mình: “Chú Sầm, cháu và chú, chúng ta giống nhau đấy. Cháu chắc là số 0, nếu chú muốn biết…”

     Đôi môi vừa nhấp đã ửng hồng, ẩm ướt, như điểm thêm một nét rực rỡ vào gương mặt nhàn nhạt của cậu.

     “…”

     Sầm Thương không biết nói gì, mày nhíu lại, cảm thấy nghi hoặc.

     “Chú Sầm, còn chuyện gì nữa không?”

     Sầm Thương ậm ừ: “Không, không có.”

     Dương Vân Lâm đứng dậy: “Vậy cháu ra ngoài trước nhé.” Đến cửa, cậu quay lại: “Cháu biết chú lo cho cháu. Cháu có chừng mực, sẽ không làm bậy. Cảm ơn chú.”

     Tối nay, Sầm Thương không xuống ăn cơm. Anh thường bỏ lỡ bữa tối vì mải công việc, điều này mọi người trong nhà đã quen. Nhưng hôm nay không phải vậy. Anh không muốn ngồi đối diện Dương Vân Lâm trên chiếc bàn tròn nhỏ chỉ rộng một mét.

     Mấy ngày sau, Sầm Thương không về nhà, ở lại căn hộ trong thành phố và gọi Dương Hiểu đến ở cùng. Quả nhiên, dục vọng dư thừa trong lòng đã khiến Sầm Thương bị xao động. Có Dương Hiểu bên cạnh, anh dễ dàng gạt Dương Vân Lâm ra sau đầu. Khi nghĩ lại về cậu, anh chỉ thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn, xinh đẹp. Khoảnh khắc rực rỡ ấy, có lẽ chỉ là ảo giác do anh tưởng tượng ra.

     Lại đến ngày hội đàm giữa cố vấn tâm lý và người giám hộ. Dương Vân Lâm không có khả năng tự lập, cũng chẳng có người giám hộ nào khác, nên Sầm Thương vẫn là người đi cùng cậu. Giờ đây, tần suất gặp cố vấn đã ổn định, cố định mỗi tháng một lần.

     Ban đầu, cố vấn tâm lý gọi điện cho anh liên tục, ba ngày hai lượt, bất kể đang họp hay đi công tác anh đều phải lập tức đến ngay, vì những cuộc gặp đột xuất thường là khi cố vấn phát hiện cậu có dấu hiệu tự làm hại hoặc ý định tự tử.

     Sầm Thương vẫn nhớ lần đầu gặp Dương Vân Lâm tại nhà họ Dương. Anh và Dương Diệu Quyền đang bàn chuyện làm ăn, không khí căng thẳng khi chạm đến điểm mấu chốt. Đúng lúc ấy, tiếng đàn violin từ bên kia bức tường vọng tới, nhẹ nhàng phá vỡ bầu không khí như dây đàn bị kéo đứt. Chủ đề kinh doanh im bặt, Dương Diệu Quyền chuyển sang kể về cậu con trai cưng của mình.

     Trong lời Dương Diệu Quyền, cậu con trai này học giỏi, tài năng xuất chúng, học gì cũng nhanh, hiểu ngay. Ông ta bảo cậu có tương lai rộng mở, giao cơ nghiệp nhà họ Dương cho cậu, chắc chắn sẽ làm nên chuyện, trở thành đầu ngành.

     Sầm Thương chỉ phụ họa vài câu, rồi đứng dậy cáo từ. Dương Diệu Quyền tiễn anh xuống lầu, đúng lúc Dương Vân Lâm từ phòng mình bước ra. Sầm Thương vô thức ngẩng lên, thấy một bóng dáng cao gầy, tựa vào lan can, khom lưng nói gì đó với người giúp việc dưới lầu. Gương mặt cậu nghiêng ra ngoài lan can, ánh đèn chiếu lên, trắng trẻo, thanh tú, mang vẻ linh động thoát tục.

     Lần gặp lại là một năm sau, tại tiệc mừng anh được bầu làm chủ tịch hiệp hội. Gia đình Dương Diệu Quyền cũng có mặt. Dương Diệu Quyền muốn gia nhập hiệp hội, nhưng vì tài sản của ông ta không đạt tiêu chuẩn, trước giờ chưa được toại nguyện. Có lẽ ông ta hy vọng Sầm Thương sẽ mở lối. Trong giới cũng có chút lời đồn về sở thích nam nhân của Sầm Thương, nên Dương Diệu Quyền bảo Dương Vân Lâm đến kính rượu anh.

     Sầm Thương không uống ly rượu ấy, lấy cớ Dương Vân Lâm mới 17 tuổi, còn vị thành niên, để từ chối. Sau này, Dương Diệu Quyền vì mưu đồ bất chính mà tự chuốc họa, dẫn đến gia đình tan nát.

     Nhưng tất cả không phải lỗi của Dương Vân Lâm. Cậu là nạn nhân duy nhất trong sự sụp đổ của nhà họ Dương, không chỉ cuộc sống thay đổi lớn, mà cả thể xác lẫn tinh thần đều chịu tổn thương nặng nề. Sầm Thương không nỡ thấy một người trẻ đầy triển vọng như ngôi sao băng rơi xuống, bị người đời giẫm đạp. Có lẽ vì bản năng của một người thích nam giới, anh càng không đành lòng để một chàng trai tốt đẹp như thế biến mất khỏi thế gian. Anh đã tốn không ít công sức để kéo Dương Vân Lâm từ bờ vực sụp đổ trở lại.

     Xe đi được nửa đường, Dương Vân Lâm không phát ra tiếng động nào. Sầm Thương nghiêng đầu nhìn, thấy cậu ôm cánh tay, tựa vào ghế, ngủ gà ngủ gật. Nghĩ đến tác dụng phụ của thuốc sáng nay, Sầm Thương không nỡ đánh thức, chỉ bảo tài xế tăng điều hòa lên một chút.

     Vừa dứt lời, xe vào cua, Dương Vân Lâm theo quán tính ngã sang, đầu tựa lên vai ông. Như tìm được chỗ dựa thoải mái, cậu không những không tránh ra, mà còn cọ cọ, tìm tư thế dễ chịu, rồi ngủ ngon lành.

Sầm Thương không đẩy cậu ra. Anh liếc nhìn người trên vai, ánh mắt lướt xuống: mái tóc đen mềm mại, cái trán trắng nõn đầy đặn, đôi lông mày đen nhánh như nét mực trên giấy Tuyên. Phần lớn khuôn mặt cậu chôn vào vai anh, khuất đi.

     Khi đứng, cậu cao gầy, nhưng co lại thế này, chỉ như một khối gầy yếu, trông càng giống một đứa trẻ, giống như một con cún hay con mèo nhỏ. Lòng Sầm Thương bị cảm giác mềm mại này chạm vào, chợt nhớ lại cảm giác khi bế cậu ra khỏi gara ngày trước.

     Sau một năm, cảm giác ấy càng rõ ràng hơn. Như nhặt được một con cún hay mèo hoang, cứu nó từ lằn ranh cái chết trở về. Ngày ngày chăm sóc, nhìn nó dần tràn đầy sức sống trong tay mình. Vì thời gian và tâm sức bỏ ra, anh nảy sinh tình cảm đặc biệt – vừa là yêu thương, xót xa cho đối phương, vừa là an ủi cho chính mình. Với Sầm Thương, người sống một mình bao năm, đây là trải nghiệm chưa từng có. Nuôi một đứa trẻ, chắc cũng giống thế này.

     Anh bảo tài xế chạy chậm lại. Đến nơi, thấy Dương Vân Lâm ngủ ngon, anh không gọi ngay. Ngồi trong xe thêm nửa tiếng, Dương Vân Lâm mới mơ màng tỉnh dậy, dụi mắt, ngơ ngác hỏi: “Chú Sầm, tới rồi sao chú không gọi cháu?”

     “Vẫn còn kịp giờ. Lên thôi, giáo sư Hà đang đợi.”

     “Vâng.”

     Dương Vân Lâm xuống xe, Sầm Thương phát hiện trên áo mình có một vết ướt. Anh tò mò, trong xe làm sao dính nước được. Vô thức đưa áo lên ngửi, đầu óc lập tức đông cứng. Chỗ ướt tỏa ra mùi nước bọt mới mẻ. Dương Vân Lâm ngủ trên vai anh, tư thế ấy, còn chảy cả nước bọt lên áo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play