“Làm sao để được giống như cậu, được hắn bao nuôi ở nhà vậy?”
Dương Vân Lâm nghe thấy tiếng liền quay đầu lại. Phía sau cậu là một thanh niên có vẻ ngoài tuấn tú đang dùng ánh mắt soi mói liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Cậu biết chơi violin à?” nói rồi tiện tay rút lấy quyển ký họa từ tay cậu “Hay là biết vẽ tranh?”
Thanh niên dựa người vào cột cẩm thạch ngoài hành lang, hờ hững lật xem thứ vừa lấy được. Trong cuốn sổ toàn những bức tranh phác họa đơn giản, có cả bản đen trắng lẫn tô chì màu, nội dung chỉ xoay quanh khu vườn trước mắt: bãi cỏ, hoa lá, cây cối. Được vẽ nhiều nhất là hai chú chó nhỏ đang chơi đùa trên cỏ – một con giống Border Collie, một con Golden Retriever.
Dương Vân Lâm ngước mắt nhìn hắn. Đôi mắt cậu trong veo như mặt nước hồ, không mang chút cảm xúc: “Tôi không hiểu ý cậu là gì.”
Thanh niên mỉm cười, hơi cúi đầu kéo nhẹ cổ áo ngủ rộng thùng thình mà cậu đang mặc, lộ ra một vết bầm xanh tím mờ mờ trên xương quai xanh. Hắn cầm cuốn sổ vẽ phe phẩy như quạt giấy, giọng điệu bỡn cợt “Đều là người của Sầm Thương cả, cậu còn giấu giấu diếm diếm với tôi làm gì?”
Dương Vân Lâm không trả lời, vẫn lạnh nhạt nhìn hắn với sắc mặt bình thản.
“Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Trông còn nhỏ lắm, đã đủ tuổi chưa đó?”
Lần này, Dương Vân Lâm lại trả lời rất thành thật: “Mười chín.”
Thấy cậu chịu trả lời, gương mặt thanh niên lập tức trở nên sinh động hẳn lên: “Biết ngay mà! Vừa mới đủ tuổi thôi đúng không? Sầm Thương đúng là thứ không ra gì.”
Nghe vậy, khóe môi Dương Vân Lâm khẽ cong lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt. Cậu mím môi, không cười ra tiếng, nhưng ánh mắt đã mang theo ý cười khó giấu.
Thanh niên hơi sững người, rồi như chợt hiểu ra lý do vì sao Sầm Thương lại đối xử khác biệt với cậu đến thế. Một người đàn ông trung niên, lại thích đàn ông, làm sao có thể cưỡng lại nổi kiểu nam sinh dáng vẻ thanh thuần, trầm tĩnh, ngoan ngoãn như cậu. Huống hồ, cậu thật sự rất đẹp. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn như tuyết đầu mùa, mày đen, mắt đen, đôi môi hồng nhạt sạch sẽ, mềm mại, giống như một miếng bánh kem lạnh trong tủ lạnh. Cái kiểu người này, hương vị chắc chắn là tinh tế như tơ lụa, ngọt ngào, đợi đến khi nuốt xuống, trong cổ họng vẫn còn lưu lại cảm giác mát lạnh và hậu vị ngọt ngào.
Sầm Thương không thiếu nơi ở. Đôi khi hắn trực tiếp nghỉ lại tại công ty, đôi khi trở về căn hộ chung cư giữa trung tâm thành phố. Chỉ riêng toà biệt thự vùng ngoại ô này là nơi mà thanh niên đi theo Sầm Thương suốt mấy năm qua chỉ mới ghé qua hai lần. Cả hai lần đều gặp lại cậu. Lần trước nhìn thấy cậu đang kéo violin trên ban công, lần này lại thấy đang vẽ tranh dưới hành lang. Chắc hẳn cậu ta đã ở nơi này lâu rồi. Mới vừa hỏi quản gia, hắn đoán không sai.
Vừa rồi hắn còn ganh ghét thằng nhóc kia chẳng biết từ đâu đến, lại có thể nghênh ngang ở trong nhà Sầm Thương. Nhưng ngay giây tiếp theo, hắn lại chuyển sang đố kị với lão già Sầm Thương, kẻ may mắn có được thứ diễm phúc hiếm có ấy. Hắn vô thức đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt xinh đẹp kia, còn chưa kịp sờ tới, đã bị một bàn tay mạnh mẽ chặn lại.
"Làm gì đấy?"
Thanh niên giật mình quay đầu lại liền thấy Sầm Thương đang đứng đằng sau. Gã đàn ông nhíu mày, sắc mặt lộ vẻ không hài lòng.
Hắn nuốt nước bọt, ấp úng: “Không, không làm gì cả.”
Sầm Thương liếc nhìn Dương Vân Lâm, ánh mắt mang theo ý dò xét. Hắn chợt nhận ra, hoá ra nụ cười ngại ngùng khi nãy của thằng nhóc này không phải dành cho mình, mà là hướng về Sầm Thương phía sau hắn. Những lời vừa nói vừa nãy rốt cuộc đã bị nghe thấy bao nhiêu? Hắn có chút lo lắng cái thằng nhóc này định tố cáo mình như thế nào?
“Anh ta nói muốn xem em vẽ tranh” - Dương Vân Lâm rút cuốn sổ vẽ từ tay thanh niên - "không nói gì khác, Sầm thúc."
Nghe Dương Vân Lâm nói vậy, Sầm Thương gật đầu "Đi ăn sáng đi."
Rồi hắn quay sang thanh niên, nói lạnh lùng: "Lại đây. Tôi có chuyện muốn nói."
...
Trong phòng ăn, chiếc bàn trắng dài ba mét được đặt giữa nhà chỉ được dùng vào những dịp tiệc tụng. Ngày thường, Sầm Thương và Dương Vân Lâm chỉ dùng bàn tròn gần cửa sổ.
Bữa sáng của Dương Vân Lâm được bày biện cẩn thận, đủ các loại từ carb, protein đến vitamin. Ngược lại, Sầm Thương chỉ ăn mấy chiếc sủi cảo tôm, uống thêm chút trà xanh.
Từ khung cửa sổ vọng vào tiếng khởi động xe, có lẽ thanh niên kia đã bị đưa đi. Trong một năm cậu sống ở đây, đó là người thứ hai Sầm Thương dẫn về qua đêm. Lần đầu tiên hắn đã lờ mờ đoán ra mối quan hệ giữa hai người. Một người đàn ông ngoài ba mươi, sự nghiệp thành công, không vợ con, sống một mình… nếu không phải là đồng tính, thật khó tìm được lời giải thích nào hợp lý hơn.
...
Vừa rồi khi đứng gần quan sát thanh niên kia, cậu nhận ra người này có lẽ chẳng lớn hơn mình bao nhiêu. Dù là lời nói hay cử chỉ, gương mặt và dáng vẻ kia quả thực xuất chúng. Xem ra, gu thẩm mỹ của Sầm Thương cũng chẳng khác gì kẻ phàm tục. Cậu cúi đầu suy nghĩ, khóe mắt thoáng thấy bóng dáng khập khiễng lướt qua ngoài cửa sổ. Sầm Thương đang vào nhà để ăn sáng. Dương Vân Lâm khẽ gõ lên khay đồ ăn, hai chú chó nhỏ lập tức chạy ùa vào. Cậu đem phần chân giò hun khói và trứng gà không ăn hết đút cho hai con chó tham ăn ấy. Chỉ trong ba giây, chúng không chỉ nuốt sạch mà còn liếm đĩa sạch bóng.
Sầm Thương bước đi với cái chân phải hơi thọt, tựa như hồi trẻ từng phải chịu vết thương nặng nề. Trong tay anh luôn cầm một cây gậy chống đầu khắc hình chim ưng. Anh ngồi xuống trước mặt Dương Vân Lâm, đưa tay vuốt vài lọn tóc rối bù buổi sớm. Bộ râu trên mặt anh lún phún điểm sương, áo ngủ rộng thùng thình hiện lên vài nếp nhăn. Ở nhà, anh luôn phóng túng, lôi thôi lếch thếch. Duy chỉ cây gậy chống bên cạnh bàn là tinh xảo khác thường. Đầu chim ưng chạm khắc từ ngà voi, qua bao năm tháng được bàn tay anh nắm giữ, trở nên láng bóng như ngọc. Đôi mắt ưng khảm từ ngọc hoàng ngọc và đá obsidian lạnh lùng nhìn chằm chằm Dương Vân Lâm, tựa như một sinh vật sống động.
Việc đầu tiên anh làm khi ngồi xuống là gọi quản gia dẫn lũ chó ra ngoài cho ăn. Rồi anh lấy tờ báo, vừa đọc tin tức tài chính, vừa nhấm nháp trà và bữa sáng, không hề nhắc lời nào về người thanh niên vừa bị tiễn đi kia. Dương Vân Lâm lại nghĩ đến thái độ của thanh niên kia với mình. Có lẽ Sầm Thương chưa từng nhắc đến cậu với người đó. Cậu khẽ khảy khay đồ ăn, giọng điệu tùy ý hỏi: “ Chú Sầm, người lúc nãy là ai vậy ạ?”
Sầm Thương không ngẩng đầu, đáp qua loa: “Một người bạn.”
“Chỉ là bạn thôi sao? Cháu thấy trên người anh ta mặc áo ngủ của chú.”
Sầm Thương ngẩng lên nhìn cậu, nhíu mày, thoáng vẻ không hài lòng trước sự dò hỏi của Dương Vân Lâm. Anh biết đứa trẻ này trầm tĩnh, nội tâm sâu sắc nhưng thông minh. Cùng sống chung một nhà với anh, những chuyện này khó có thể giấu giếm. Sầm Thương cũng chẳng muốn che đậy trong chính nhà mình, để rồi phải sống không thoải mái. Anh cũng hiểu rằng so với bạn cùng trang lứa, Dương Vân Lâm trưởng thành sớm hơn, biết tiến lùi đúng mực, hẳn là hiểu thế nào là tôn trọng sự riêng tư, giữ đúng ranh giới để tránh làm nhau khó xử. Vì vậy, trước câu hỏi vượt quá giới hạn này, Sầm Thương vừa không vui vừa ngạc nhiên.
Anh định nói gì đó, nhưng Dương Vân Lâm đã nhanh chóng chen vào: “Vừa nãy anh ta hỏi cháu, phải làm thế nào để được chú nuôi trong nhà. Cháu nghĩ anh ta hiểu lầm cháu là… tình nhân của chú.”
Nghe lời này, Sầm Thương nhíu chặt mày: “Dương Hiểu chẳng biết gì cả, ta cũng chẳng cần giải thích nhiều với hắn. Cháu cứ xem như không nghe thấy, đừng bận tâm.”
Dương Vân Lâm chăm chú nhìn Sầm Thương, đôi mắt trong trẻo không chút vẩn đục, vẻ mặt nghiêm túc. Cậu bỏ ngoài tai sự lảng tránh rõ ràng của anh, tiếp tục hỏi “Anh ta hiểu lầm như vậy, có phải vì trong mắt anh ta, cháu là kiểu người mà chú thích?”
“…” Sầm Thương nhất thời không biết đáp lại thế nào.
Tuy Dương Vân Lâm chẳng nhỏ hơn mấy người tình cũ của anh là bao, như Dương Hiểu hiện giờ cũng chỉ mới hai mươi hai, khi quen biết còn chưa đến hai mươi, nhưng Dương Vân Lâm khác họ. Với Sầm Thương, một hậu bối chưa đầy hai mươi tuổi chỉ là một đứa trẻ.
Đã một năm trôi qua kể từ khi anh cứu Dương Vân Lâm khỏi đám chủ nợ truy đuổi và mang về nhà. Trong một năm ấy, anh che chở, chăm sóc cậu, không thể nói là không yêu quý, một chàng trai thông minh, xinh đẹp luôn khiến người ta yêu mến. Nhưng yêu quý cũng có nhiều loại. Anh chưa từng nhìn Dương Vân Lâm bằng ánh mắt ấy.
Nếu lời này do một chàng trai khác nói ra, Sầm Thương hẳn sẽ cho rằng đối phương đang trêu ghẹo mình. Nhưng từ miệng Dương Vân Lâm, với ánh mắt trong trẻo và gương mặt ngây thơ ấy, hẳn không mang ý tứ đó. Sầm Thương vội cắt đứt dòng suy nghĩ, giữ sự hiểu biết của mình dừng lại ở nghĩa đen của câu nói.
Anh còn đang cân nhắc cách trả lời thì Dương Vân Lâm đặt dao nĩa xuống, lau khóe miệng, bình thản như chưa từng xảy ra chuyện gì: “Chú Sầm, cháu ăn xong rồi.”
“Nhanh thế sao?” Sầm Thương liếc nhìn khay đồ ăn của cậu, trống trơn, chỉ còn vài lát bánh mì. Anh nói thêm: “Cố ăn nhiều một chút, cháu gầy quá.”
“Vâng.” Dương Vân Lâm đưa tay lấy thêm bánh mì.
Sầm Thương nhìn cậu: “Ăn không nổi thì thôi, trưa ăn tiếp.”
Dương Vân Lâm lại rụt tay về. Hai câu đối thoại bình đạm như thường lệ đã xóa tan chút ảo tưởng cuối cùng của Sầm Thương. Quả nhiên là anh nghĩ sai rồi.
“À, chiều nay có hẹn bác sĩ. Cháu để tài xế đưa đi, xem có cần điều chỉnh thuốc không.”
“Vâng.”
Đến đây, ánh mắt thường ngày uể oải, vô thần của Sầm Thương ánh lên chút dịu dàng: “Cháu cảm thấy thế nào? Ăn uống có khá hơn không?”
“Tốt hơn nhiều rồi, chú đừng lo, cháu sẽ ổn thôi.”
Một năm trước, vì món nợ khổng lồ mà cha mẹ nhà họ Dương đã cùng nhau tìm đến cái chết, để lại Dương Vân Lâm bơ vơ. Khi Sầm Thương tìm thấy cậu, cậu đã bị nhốt trong gara nhà mình mấy ngày, mất đi ý thức. Có lẽ vì cú sốc mất cả cha lẫn mẹ, cậu hôn mê suốt nửa tháng, tỉnh lại thì mất trí nhớ, câm lặng, đêm đến thường hoảng loạn gào thét, thậm chí tự làm hại mình, tìm đến cái chết. Suốt một năm, nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của bác sĩ và chuyên gia tâm lý, cậu mới dần hồi phục. Dẫu vậy, cậu thanh niên trông có vẻ văn tĩnh, gầy yếu này đã bộc lộ ý chí kiên cường, khiến Sầm Thương nảy sinh lòng trắc ẩn. Nhưng đến giờ, cả thể chất lẫn tâm lý của cậu vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vẫn cần điều trị thêm.
“Chú Sầm, mai cháu đi chơi được không ạ?”
“Cháu muốn đi đâu? Để lão Ngô đưa cháu đi.”
Dương Vân Lâm lắc đầu: “Bạn cháu sẽ đến đón, không cần làm phiền chú Ngô.”
“Bạn?” Sầm Thương lần đầu nghe Dương Vân Lâm nhắc đến bạn bè sau thời gian dài ở đây.
“Vâng, bạn thân từ nhỏ. Gần đây cháu mới liên lạc lại được.”
“Hắn có biết chuyện nhà cháu không?” Nhà Dương Vân Lâm xảy ra biến cố lớn, bạn bè thường đã tránh xa. Huống chi vài chủ nợ có thể vẫn đang tìm cậu, và thông qua bạn cũ là một cách để lần ra. “Người bạn này đáng tin chứ?”
Dương Vân Lâm cúi đầu: “Cậu ấy biết chuyện nhà cháu, rất đáng tin.”
Sầm Thương trầm ngâm một lúc: “Nếu vậy, cứ đi đi.”
“Cảm ơn chú.”
Sầm Thương rời bàn ăn, cậu cũng quay về phòng. Vừa vào phòng, cậu đã lao thẳng vào nhà vệ sinh, nâng nắp bồn cầu và nôn thốc nôn tháo, cho đến khi trút sạch mọi thứ vừa ăn sáng mới dừng lại.