Sáng sớm.
Tầm năm, sáu giờ.
Vừa mở mắt ra, Giang Mãn đã bật dậy như cá chép vọt khỏi mặt nước. Ngoài mái tóc rối bời, quần áo xộc xệch, má in vết gối ra thì trông cậu giống hệt người chưa từng ngủ, mắt sáng trưng, tinh thần phơi phới.
Một làn gió nhẹ xuyên qua khe rèm, khẽ vuốt ve má Giang Mãn.
Cậu quay đầu nhìn ra ngoài, thấy sau lớp rèm mỏng là một bóng người cao gầy đứng lặng thinh.
Giang Mãn là kiểu người ngủ rồi thì trời có sập cũng chẳng hay, thế nên Giang Diệu dậy từ lúc nào, ra đứng ở ban công từ bao giờ, cậu hoàn toàn không biết.
Hai người sống chung... Giang Mãn giơ ngón tay lên đếm: một, hai, ba, bốn, năm... tổng cộng là hai mươi mốt ngày. Mỗi sáng, đúng, là mỗi sáng, đều thấy Giang Diệu đứng ngoài ban công đợi mình tỉnh dậy.
“Chào buổi sáng.”
Giọng anh khàn khàn, như trộn chút thiếu ngủ, nhưng lại giống như socola đậm đà hòa vào sữa thơm, khuấy một cái là lan tỏa ngọt ngào.
Giang Mãn xoa xoa bụng, cười tủm tỉm: “Đói quá, nay ăn gì đây?”
“Ngô nè, nếp cẩm, lúa mạch đen?”
Trên mặt Giang Diệu cũng lặng lẽ hiện lên nụ cười, nhè nhẹ, thoảng qua, nhưng khóe môi cong cong, ánh mắt dịu dàng cho người ta cảm giác: anh thật sự đang cười.
Giấc mơ kia cứ bám riết không buông, mỗi lần tỉnh dậy, người anh đầy mồ hôi lạnh, loạng choạng bò khỏi sofa, lảo đảo bước ra ban công.
Anh từng nghĩ, chỉ cần mở cửa sổ ra, nhảy xuống, là mọi thứ sẽ kết thúc...
Nhưng anh không cam lòng.
Giang Diệu không cam lòng.
Lúc giằng co giữa sống và chết, bên tai anh sẽ văng vẳng tiếng nói mê của Giang Mãn khi ngủ, tiếng bập môi nhẹ nhẹ, tiếng ngáy khe khẽ, nhịp thở đều đều, những âm thanh ấy kéo anh trở lại từ ranh giới tử vong, giữ anh lại trần thế.
Giang Mãn nhảy xuống giường, lẹp kẹp dép bước ra, nói: “Thôi, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có nhiêu đó món, chán chết. Hôm nay mình ra ngoài ăn, tui mời!”
“Ăn ở đâu đó Man?” Giang Diệu kéo rèm bước vào phòng.
Căn hộ nhỏ xíu, Giang Mãn bước ra khỏi giường là tới thẳng nhà vệ sinh. Giờ thì đang ngậm bàn chải đánh răng, tiếng nói ngọng nghịu vọng ra: “Trên đường đi bệnh viện có tiệm mới mở á, tui thấy quảng cáo nói bánh phát tài đường đỏ ngon lắm, còn có cả màn thầu nở đường đỏ với bánh mã lai, mình ăn hết luôn!”
Giang Diệu khẽ mỉm cười, gật đầu: “Được.”
Giang Mãn là một cái bánh bao nghèo rớt mồng tơi, ra ngoài chỉ đi bộ, xe buýt, hoặc mượn cái gì đó để lăn. Xe hai bánh không có, ba bánh không có, bốn bánh càng không. Nhưng Giang Diệu lại là hình mẫu lý tưởng, tuổi trẻ tài cao, thời đại học đã nhờ viết lách mà kiếm được kha khá nên anh đã mua xe.
Logo xe là hình cái bánh ú, theo hiểu biết hạn hẹp của Giang Mãn thì không biết là hiệu gì.
Lần đầu ngồi xe cậu còn không biết hạ cửa sổ thế nào, bấm loạn cả lên cuối cùng lại làm cái ghế nằm ngửa ra, chỉ còn biết ngượng ngùng cười trừ hehe.
Giờ thì quen rồi, lên xe phát là tìm được ngay tư thế dễ chịu nhất trên ghế phụ.
Lên đường!
Đầu tiên ghé tiệm ăn sáng mới mở, dạng tự phục vụ. Giang Mãn ăn liền ba cái màn thầu vị đường đỏ, đúng là ăn gì bổ nấy, một bụng mãn nguyện.
Chỉ cần nhìn Giang Mãn ăn, Giang Diệu dù hay chán ăn cũng bị lây cảm giác ngon miệng, không kìm được mà ăn nhiều hơn. Giống hệt hồi ở nhà hàng Mạc Lị, chỉ cần thấy Giang Mãn vui vẻ mát-xa cho gà là khẩu vị của anh lập tức tăng vọt.
Ăn xong, hai người ghé tiệm hoa mua một bó hoa. Đợi khi tới bệnh viện đã chín giờ.
Không cần vòng vo hỏi han chi cho lắm, chỉ cần chặn một cô y tá lại hỏi:
“Cảnh sát trẻ bị thương lúc bắt trộm nằm tầng mấy khu nội trú vậy ạ?”
Chắc chắn y tá dễ thương sẽ biết.
Gần đây, vị “cảnh sát nhỏ” này là nhân vật nổi như cồn trong thành phố Đông Châu, mà “cư dân nhiệt tình trượng nghĩa” kia cũng được nhắc đến nhiều lần, chỉ tiếc là người này tính tình hướng nội ngại ngùng, không muốn tiết lộ danh tính, không thì báo chí đã viết tới viết lui mấy lần rồi.
Giờ đây, “công dân nghĩa hiệp” cùng một cái móc khóa hình người (aka Giang Diệu) đến đúng tầng bệnh của cảnh sát nhỏ, vừa ra khỏi thang máy liền ngạc nhiên thốt lên:
“Đông người quá!”
Giang Diệu nhíu mày, anh không thích nơi đông người cho lắm.
Giang Mãn đi trước, Giang Diệu theo sát sau.
Phải nói rằng, nhan sắc và chiều cao đúng là hung khí giết chết ánh nhìn, Giang Mãn tuy không đến mức kinh diễm, nhưng cũng thuộc hàng “trai xinh cao ráo”, còn Giang Diệu thì đã được Giang Mãn với kinh nghiệm trăm năm phong ấn xác nhận là soái ca hàng thật giá thật.
Hai người vừa ra khỏi thang máy, hành lang im ắng hẳn.
Giang Mãn ngó trái ngó phải: “Người ta xếp hàng đông ghê á?”
Cậu chẳng hề có chút tự giác rằng mình đang bị nhìn chằm chằm, dù sao cũng là bánh bao mà, trời sinh vô tâm vô phế.
Có người nói nhỏ: “Lãnh đạo tới khen thưởng tiểu Lý đó, cả quận trưởng cũng tới, vụ trộm lần này có liên quan đến một vụ đại án.”
Thấy Giang Mãn mắt sáng rỡ, tai dựng đứng lên, người kia hơi xấu hổ: “Cụ thể thì… khó nói, mấy người là…?”
“Đến thăm tiểu Lý.”
Giang Mãn cười đáp, ôm theo bó hoa to, mặt lộ vẻ tiếc nuối: “Người đông quá, e là không tiện vào.”
Giang Mãn định giao hoa cho y tá trực để nhờ chuyển cho tiểu Lý, còn chuyện xác nhận thân phận hay gì đó thì để lần sau gặp lại đi.
Thật ra...
Cậu thừa nhận...
Mình hơi sợ. Gần cố hương thì càng sợ.
Tìm bao nhiêu năm, cố nhân đột ngột xuất hiện, cậu hoàn toàn chưa kịp chuẩn bị tâm lý, chịu không nổi, thật sự không nổi.
Đang định đặt bó hoa xuống, thì một người đẩy đám đông bước lại, gọi to:
“Giang Mãn!”
“Hửm?”
Người kia thở phào, mỉm cười: “Không nhận nhầm, tôi đã xem ảnh cậu rồi. Cảm ơn cậu đã cứu đồ đệ tôi.”
“Làm việc nghĩa, người người đều có trách nhiệm, không có gì đâu.”
Trương Đại Dũng nhìn ánh mắt trong veo của Giang Mãn, quen thấy người nói dối như thật, nói thật như đùa, lần đầu ông cảm nhận được sự chân thành, bật cười.
“Lãnh đạo đi rồi, cậu có muốn theo tôi vào thăm tiểu Lý không? Nó tỉnh dậy liền nhắc cậu hoài, muốn cảm ơn tử tế. Nếu không có cậu thì nó đi đời rồi.”
“Thuận tiện thì tốt quá ạ.”
Giang Mãn không từ chối.
Vừa xoay người bước đi, ánh mắt Trương Đại Dũng lướt qua phía Giang Diệu, ánh nhìn như đang đánh giá khiến Giang Diệu hơi nhíu mày, anh chỉ lạnh nhạt gật đầu một cái, rồi coi như không thấy ông ta.
Giang Diệu vốn là người lạnh nhạt, trước đây sống một mình, giờ thì dính với Giang Mãn, còn người khác có nhìn, có đánh giá gì, anh không thèm quan tâm.
Sợ thật.
Gần quê, lòng càng sợ.
Nhưng dẫu sao “vợ” xấu cũng phải gặp “cha mẹ chồng”, Giang Mãn ôm theo hồi hộp bước vào phòng bệnh...
...và gặp được Lý Tiến.
*Chú thích:
Bánh mã lai:
Bánh hấp đường đỏ:
Bánh bao đường đỏ: cái bánh này người ta làm to thật.
Xe có logo hình bánh ú =))) cười té xỉu