Cảnh báo có nhiều ảnh minh hoạ.

 

Giờ cơm tối, nhà hàng Mạt Lị bận rộn đến mức xoay như chong chóng. Giang Diệu vốn chiếm một bàn gần cửa sổ, sau lại bị mời sang khu lấy món, rồi lại được nhân viên chuyển sang cái bàn đối diện bếp chính.

Nếu khách ăn tiếp tục kéo đến nữa, an đoán mình chắc sẽ bị đẩy tới quầy thu ngân ngồi mất.

Dù gì cũng là “người nhà của Màn Đầu” mà, nhường chỗ là chuyện hiển nhiên.

Còn về việc Màn Đầu có biết mình bỗng dưng có một "người thân trên danh nghĩa" hay không thì chẳng ai quan tâm cả. Ngay cả ông chủ Chương Hồ Hồ khi thấy gương mặt của Giang Diệu cũng lập tức tự gắn cái mác "người nhà" lên đầu anh.

Nhà hàng Mạt Lị dùng hệ thống bếp mở vừa sáng sủa lại sạch sẽ, chỉ cần ngồi trong góc là có thể quan sát thấy bên trong bếp đang tất bật cỡ nào.

Nếu không vì yêu cầu phòng cháy của trung tâm thương mại, nơi này đã sớm dùng củi nấu rồi. Ngọn lửa bốc lên liếm lấy đáy nồi, đầu bếp cầm tay quay nhẹ vài vòng, món tôm sông xào lửa lớn đã ra lò. Khi dọn ra rắc thêm ít hạt thông để trang trí, làm rất nhanh gọn không có nghĩa là sơ sài.

Tươi. Mềm. Chính là chuẩn mực đánh giá món này.

Nhưng điều quan trọng nhất vẫn là một chữ "tươi"!

Hải sản hồ sông ở Mạt Lị là hàng thật giá thật, chẳng quán nào đuổi kịp.

Bởi vì không phải nhà hàng nào cũng có thần hồ Nam Hồ làm nhà cung cấp!

Đương nhiên, điều Giang Diệu chú ý không phải là ông chú đầu bếp to con đang xào tôm, mà là người thanh niên đang vui vẻ mát-xa gà – Giang Mãn.

Những con gà nhỏ nặng chừng 1.5 cân, mỗi khi Giang Mãn ấn xuống phần xương sống là con gà như bị ép bẹt, sau đó nó được “mát-xa” kỹ càng: từ đầu cánh đến gốc cánh, từ đùi đến đùi trong, gia vị được xoa đều khắp nơi, không sót chỗ nào.

Từ trong ra ngoài, rồi lại từ ngoài vào trong. Xong xuôi, cậu sẽ đặt con gà vào chiếc nồi đất nung bên cạnh, chính loại nồi trộn bùn hồ Nam Hồ là bí quyết khiến từng thớ thịt đều thấm vị.

Đừng hỏi Giang Mãn tại sao.

Đơn giản là vì cậu dùng cái nồi này từ xưa tới giờ rồi.

Giang Mãn vui vẻ rửa tay, vừa rút tay khỏi vòi nước, đôi tay bỗng to thêm một cỡ.

Không sao, đi làm mà, có hơi bất thường cũng là chuyện bình thường.

Cậu vung vẩy tay cho khô, rồi dùng đôi tay chưa kịp trở về kích thước bình thường để mở lò nướng. Không găng, không vải, cứ thế thò tay vào cái lò đang nóng đến 220 độ C.

Giang Diệu ngồi ngoài thấy thế, chỉ hơi nhướng mày nhưng vẫn bình thản nhìn tiếp.

Một chàng trai đẹp trai thế kia mà ngồi đây, ai đi ngang qua bất kể khách hay nhân viên đều sẽ theo ánh mắt anh nhìn về phía bếp.

Nhưng mà... có gì đặc biệt đâu nhỉ?

Không hiểu soái ca đang nhìn cái gì nữa.

Giang Diệu cười thầm, các người không hiểu đâu. Giang Mãn làm gà thôi mà vừa vui vừa say mê, y như SpongeBob yêu món burger cua vậy.

Thú vị hơn cả xem phim!

Trong bếp, đôi tay trần của Giang Mãn dưới nhiệt độ cao dần trở về kích cỡ ban đầu. Cậu cong mắt cười, từng con gà được bọc giấy bạc cẩn thận, đặt vào đĩa sứ trắng.

Nhân viên bếp phụ sẽ bưng tới cửa chuyển món, rồi đến tay phục vụ, cuối cùng mang tới từng bàn.

Chẳng mấy chốc, một đĩa đã được đặt trước mặt Giang Diệu.

Dạo gần đây ba bữa của cậu đều ăn ở Mạt Lị, thực đơn thì nhiều khỏi bàn, ăn liên tục nửa tháng mà còn chưa ăn hết.

Menu của Mạt Lị không chỉ tươi mà còn phong phú đến khó tin, khách mới thì choáng, khách cũ thì tán thưởng.

Cái này muốn ăn, cái kia cũng muốn thử.

Mà dĩ nhiên, món đắt khách vẫn là món gà mát-xa", gần như là món không thể không gọi mỗi khi đến quán.

“Màn Đầu.”

Giang Mãn không quay lại, trả lời ngay: “Ừm?”

“Màn Màn ~”

“Gì đấy!” Cậu vừa lôi con gà cuối cùng ra khỏi lò vừa quay đầu lại nhìn người gọi mình.

Chỉ cần nghe giọng là biết quan hệ thân thiết cỡ nào rồi. Mà thân với Giang Mãn đến thế, đương nhiên không thể là người bình thường. Chương Hồ Hồ với mái tóc dài được buộc tạm bằng dây thun đen, mặc đồ phong cách rừng rú, ánh mắt sắc bén sau gọng kính đảo một vòng trên người Giang Mãn, vừa xem vừa tặc lưỡi.

“Mày không bình thường.”

“Bớt nói xàm đi, tao cực kỳ bình thường luôn á.”

Chương Hồ Hồ tiến lên một bước, người tựa sát vào bên cạnh Giang Mãn, mặt lại quay ra ngoài.

Không hổ danh là nam thần cấp cao, người khác ăn gà, cậu ta thì cứ như ăn như mỹ vị nhân gian.

Mày hôm nay vui thấy rõ.”

Giang Mãn cười ngây ngô một cái. Hai người bọn họ đã quen nhau hơn hai trăm năm, nửa đời “bánh bao sinh” và “hồ sinh” cứ thế ràng buộc với nhau, đến mức chẳng còn gì giấu nhau nổi.

Giang Mãn đáp: “Tao tìm thấy rồi.”

Cậu không thấy Chương Hồ Hồ tỏ vẻ gì là ngạc nhiên, bèn lầm bầm đầy bất mãn: “Tao tìm được rồi mà, mày không bất ngờ một tí, kích động một tí, hay chúc mừng tao một chút sao?”

“Tao biết mà.” Chương Hồ Hồ chớp mắt vô tội.

“Gì cơ?” Giờ thì đến lượt Giang Mãn giật mình.

Chương Hồ Hồ hất cằm về phía ngoài bếp: “Mày mang người ta tới đây nửa tháng rồi còn gì, tao chẳng qua là mắt kém, chứ đâu có mù, vẫn nhìn thấy chứ!”

Giang Mãn theo ánh mắt Chương Hồ Hồ nhìn ra ngoài, bắt gặp Giang Diệu đang ăn cánh gà, quả thật, người đẹp như vậy, đương nhiên phải ăn gà nướng do cậu làm. Nhưng mà không đúng, đây không phải vấn đề gà hay không gà. Cậu nhún vai, nói: “Việc tốt như thế sao có thể rơi trúng đầu tao được, anh ấy không phải, chỉ là hàng xóm thôi.”

“Chỉ vậy thôi?” Chương Hồ Hồ thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc nhìn cậu.

“Đương nhiên! Ngay ngày đầu tiên anh ấy đến, tao đã nói rồi.” Giang Mãn đặt hai bàn tay trắng trẻo đan vào nhau, vừa ngắm Giang Diệu ăn cơm vừa nói, “Sống chừng này năm rồi, sao lại cứ nghĩ chuyện tốt tự dưng rơi xuống?”

Chương Hồ Hồ thấu hiểu bản chất “nhìn mặt chọn người” của Giang Mãn quá rõ. Cái bánh bao này lúc được nặn ra chắc chắn có cho thêm gia vị, không phải bí đỏ thì cũng là ngô, bên ngoài trắng nõn, bên trong vàng ươm.

“Nghĩ ngợi một chút cũng có sao đâu? Nếu người trả ơn cứu mạng mày chính là Giang Diệu thì chẳng phải quá đẹp sao? Người thì đẹp, dáng thì cao, tính tình lại tốt, bảo người ta đổi chỗ ngồi mà chẳng nhíu mày một cái, chỉ có chút vấn đề thần kinh thôi, mà thần kinh thì có làm sao, điên chúng ta gặp nhiều rồi.”

“Đẹp chỗ nào?” Giang Mãn ngơ ngác, trên đầu hiện lên một dấu hỏi to tướng.

“Ơn cứu mạng thì nên lấy thân báo đáp chứ sao, học theo gương sáng của yêu giới đi chứ.”

“……Gì?!” Giang Mãn phản ứng chậm nửa nhịp, nhảy dựng như mèo bị giẫm đuôi, mặt trắng biến đỏ, “Nói gì vậy! Anh ấy chỉ là hàng xóm đang gặp vấn đề tinh thần, tao giúp đỡ một chút thôi, sao có thể thèm khát thân thể người ta được chứ!”

Chương Hồ Hồ nheo mắt: “Mày mà không thèm chắc?”

“Người ta là một cái bánh bao trong sạch đó…” Giang Mãn lẩm bẩm.

“Đầu óc thì lại vàng khè.”

Giang Mãn “hự” một tiếng.

“Tiếc ghê, chỉ là hàng xóm thôi. Thế mày nói tìm được người ấy rồi, là ai?”

Sợ bánh bao nhà mình xấu hổ đến nỗi bung luôn, Chương Hồ Hồ vội vàng chuyển đề tài, dù gì đây cũng là nguồn vui hôm nay của Giang Mãn, lập tức cậu bị cuốn theo.

Giang Mãn vui vẻ kể lại việc chiều nay cậu cứu anh cảnh sát nhỏ, vừa nói vừa khoa chân múa tay, có thể thấy cậu phấn khích đến mức sắp bay lên trời. Nhất là đoạn anh cảnh sát nắm lấy cánh tay mình — quả thực là một màn kịch tính!

“Chính là cảm giác ấy, tao không nhầm được đâu. Đúng kiểu tìm mỏi mắt không ra, ngoảnh lại thấy nằm chình ình trước mặt, thật sự thần kỳ.”

“Đó là nhân quả. Nhưng mày vẫn nên xác nhận lại xem có đúng là người đó không.”

“Ừ ừ, tao biết anh ấy được đưa đến bệnh viện nào rồi, mai sẽ đi thăm.”

“Anh ấy mất nhiều máu như vậy, mày cứu mạng anh ta thì cũng coi như trả được ân tình khi xưa.”

“Vậy là xong rồi à?” Giang Mãn ngơ ngác.

“Nhân quả vốn dĩ chẳng có lý lẽ gì, mày gặp được là sẽ hiểu thôi.”

“Tôi cũng đi.”

Giang Mãn giật mình, Giang Diệu đến từ khi nào, đứng ngay cạnh từ lúc nào, lại còn nghe được bao nhiêu nữa. Cậu trừng mắt ra hiệu với Chương Hồ Hồ, chớp mắt lia lịa đến co giật mà Chương Hồ Hồ vẫn trơ như đáđúng là khiến người ta tức muốn chết.

Chương Hồ Hồ nhún vai, trả lại một ánh mắt "bó tay rồi".

Hôm nay đông khách khủng khiếp, bên ngoài lại có thêm một đợt người xếp hàng, tất cả bàn đều có người ngồi, chờ chỗ thì dài dằng dặc. Là “người nhà”, Giang Diệu đương nhiên chủ động nhường ghế. Nhưng thay vì đi đến quầy thu ngân, anh lại đổi sang đồng phục, trực tiếp vào bếp. Vì khách quá đông, quán thiếu người, “người nhà” vào bếp giúp đỡ tí việc là hợp tình hợp lý, phải không nào?

Còn nghe được bao nhiêu?

“Đừng chớp mắt nữa, sắp co giật rồi.” Giang Diệu thản nhiên dọn dẹp trong bếp. Ánh mắt cậu lạnh nhạt, như phủ sương, ngũ quan sắc nét đến mức còn tinh xảo hơn cả mô hình. Cái chổi trong tay trông chẳng giống chổi, mà như thanh kiếm dài ba thước toả ra ánh sáng sắc lạnh như nước hồ mùa thu.

Anh nói: “Chủ quán là hồ ly, đuôi đỏ lòi ra rồi kìa.”

“Sao có thể! Tôi ba trăm năm rồi chưa để lộ đuôi mà!”
Chương Hồ Hồ cãi cố, nhưng vẫn theo phản xạ quay lại nhìn, rồi cuống quýt giấu cái đuôi đỏ rực của mình đi.

Tu luyện năm trăm năm, hóa hình ba trăm năm, đúng là vẫn chưa đến nơi đến chốn.

“Giang Mãn là bánh bao, thành hình từ cuối đời Minh.”

Giang Mãn nghiêng đầu bảo với Chương Hồ Hồ: “Tao không có nói nha, miệng tao kín lắm.”

Giang Diệu tiếp tục: “Phục vụ là đám nấm thành tinh, đủ màu rực rỡ, nấm có độc không?”

“Có độc thì dám phục vụ khách à?” Chương Hồ Hồ hừ một tiếng.

“Đầu bếp thì là dơi.”

Một bác đầu bếp mũi heo vẫy tay, cười chất phác: “Là dơi ăn quả! Tôi có giấy chứng nhận y tế đàng hoàng, khỏe mạnh vô cùng!”

“Còn hai cây phát tài ngoài cửa, suốt ngày ôm điện thoại trong chậu cây. Nhân viên vệ sinh…”

“Được rồi được rồi!” Chương Hồ Hồ không chịu nổi nữa, “Biết anh quan sát kỹ rồi! Màn Đầu, giữ miệng người nhà mày lại! Nói bậy nữa là tao ném vào chậu cây làm phân hoa đấy!”

“Ông chủ à, tụi em không ăn thịt người đâu…” Hai cây phát tài đang lười biếng ở cửa yếu ớt lên tiếng.

“Sợ cái gì, tụi mình có đăng ký ở Cục quản lý sinh vật đặc biệt quốc gia rồi mà, đâu phải dân nhập cư trái phép.” Giang Mãn kéo Giang Diệu đi ra, cậu quyết định rồi, phải dạy dỗ anh chàng đẹp trai tinh thần bất ổn này một buổi!

Giang Diệu chỉ nói đúng một câu: “Tôi cũng muốn đi.”

“Được được được…” Giang Mãn còn biết làm sao? Nể mặt cái nhan sắc này, đương nhiên là đồng ý rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play