Chương này có nhiều ảnh mì trộn khô lắm huhuhu.
So với phòng bệnh thường, phòng bệnh VIP này rộng rãi và sang trọng hơn hẳn.
Bố mẹ của Lý Tiến đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách. Nghe Trương Đại Dũng nói Giang Mãn chính là người tốt bụng được dân tình ca ngợi trên mạng dạo gần đây, hai ông bà chất phác này liền muốn quỳ xuống tạ ơn cậu tại chỗ.
Tuy trong phòng toàn người trẻ, cộng tuổi lại cũng không bằng Giang Mãn, nhưng chuyện này có thể đánh đồng được sao? Giang Mãn như con mèo bị giẫm phải đuôi, lập tức nhảy bật ra xa. Mọi người thấy cậu phản ứng dữ dội như vậy, quên luôn cả chuyện định làm tiếp theo. Bố mẹ Lý Tiến đứng khựng lại giữa chừng, Trương Đại Dũng còn dang tay chưa biết làm gì, Giang Diệu hơi nhướng mày, còn Lý Tiến thì đang nằm trên giường trong phòng kia.
Giang Mãn cười gượng: “Thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, tôi chỉ làm việc người bình thường nên làm thôi, nói câu cảm ơn là đủ rồi, đừng làm gì quá đáng ha.”
Trương Đại Dũng lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng đỡ bố mẹ Lý Tiến đứng dậy, vừa nói vài lời nhẹ nhàng trấn an. Hai ông bà sống ở một thị trấn nhỏ, cả đời làm nghề xay đậu, bán đậu hũ, lấy tiền nuôi con ăn học đại học, nghe vậy mới dần bình tĩnh lại.
Trong mắt họ, Giang Mãn là đại ân nhân đã cứu mạng con trai họ. Họ nghĩ đơn giản thôi: ơn cứu mạng, cả đời ghi nhớ. Chỉ có một đứa con trai, một đứa con độc nhất, nếu không nhờ Giang Mãn, tương lai họ sống sao nổi?
Mẹ Lý Tiến nắm chặt tay Giang Mãn, vừa cười vừa khóc, nói lời cảm ơn mãi không dứt.
Sau khi dỗ xong bố mẹ Lý Tiến, Giang Mãn theo Trương Đại Dũng vào phòng bệnh, Giang Diệu đương nhiên cũng không thể thiếu.
Từ cuộc nói chuyện lúc nãy với bố mẹ Lý Tiến và lời bổ sung từ Trương Đại Dũng, Giang Mãn biết được Lý Tiến bị vỡ lách dẫn đến xuất huyết nặng, mất gần hai phần ba lượng máu trong cơ thể, nên đã được cấp cứu c.ắ.t bỏ lá lách.
May mà thể trạng hắn tốt, với cũng còn trẻ nên mới vượt qua được.
Khi hai người thực sự gặp mặt, bàn tay Giang Mãn bị bàn tay cắm kim truyền kia nắm chặt lấy, trái tim đang bất an của cậu bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường. Cậu trò chuyện với Lý Tiến bằng thái độ thản nhiên, vỗ nhẹ lên cánh tay an ủi cậu ta.
Trương Đại Dũng đúng là một người sư phụ tốt, chăm sóc Lý Tiến rất tỉ mỉ, còn dùng bông thấm nước lau môi khô cho cậu ta, dặn nói chuyện từ từ thôi.
Nếu không phải Lý Tiến cứ nắm lấy tay cậu không buông thì Giang Mãn đã tính rút lui rồi.
“Tôi thấy cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Tôi chỉ là hành động theo lương tâm, cậu đừng áp lực tâm lý quá cứ nghĩ mãi chuyện báo đáp gì đó làm gì.”
“Sau này khỏe rồi thì đến nhà hàng Mạt Lị gần đây ăn bữa cơm đi, tôi là đầu bếp nướng gà ngon nhất chỗ đó đó, gọi cả sư phụ và bố mẹ cậu cùng tới.”
Đứng bên cạnh cậu, ánh mắt Giang Diệu chuyển từ bàn tay Lý Tiến đang nắm chặt tay Giang Mãn sang mặt Giang Mãn. Anh khẽ nhíu mày, trong đôi mắt đen sâu có đủ cả khó hiểu, giằng xé, và cả ghen tuông đến phát điên. Nhưng ngay khi anh nhận ra ánh mắt Giang Mãn ánh lên một tia thất vọng, tất cả cảm xúc tiêu cực ấy bỗng chốc tan biến, thay vào đó là sự vui mừng khôn xiết.
Đừng nhìn anh bề ngoài lạnh nhạt hờ hững, chứ trong lòng hắn đã đem Lý Tiến “đâm thủng” mấy trăm lỗ, sau đó thản nhiên phủi tay ném qua một bên.
Dựa vào phản ứng của Giang Mãn, anh đoán Lý Tiến không phải là người cậu muốn tìm.
Đã không phải, vậy thì chẳng còn lý do gì để quan tâm nữa.
Nghĩ thông suốt rồi, Giang Diệu giãn mày ra, cứ thản nhiên đứng chờ bên cạnh.
Lý Tiến dù sao cũng là bệnh nhân, sức chịu đựng không lâu, chẳng mấy chốc anh ta đã mệt rũ.
Giang Mãn nhân cơ hội chủ động cáo từ: “Không quấy rầy anh Lý Tiến nghỉ ngơi nữa, bọn tôi xin phép đi trước. Thôi thôi, đừng tiễn, cảnh sát Trương, thật sự không cần đâu.”
Dù cậu từ chối nhiều lần nhưng Trương Đại Dũng vẫn cố chấp đưa hai người ra đến thang máy.
Chờ thang máy đóng lại bắt đầu đi xuống, Giang Mãn mới thở phào nhẹ nhõm: “Lễ nghi của loài người tôi thấy rối rắm lắm luôn, còn mệt hơn làm nghìn con gà trong một ngày nữa á.”
“Bọn họ quá nhiệt tình, đợi lên xe rồi nghỉ ngơi cho thoải mái.” Giang Diệu nói.
Trong lúc nói chuyện, thang máy dừng lại ở tầng 15, một nhóm người ùa vào, chen lấn khiến Giang Mãn và Giang Diệu bị ép vào góc. Giang Diệu chẳng nói chẳng rằng, đưa tay chắn trước người Giang Mãn, để cậu tựa vào lòng anh. Giang Mãn chẳng mảy may nhận ra, chỉ mệt mỏi tựa đầu lên vai Giang Diệu, than thở: “Mệt quá đi mất, xài hết tế bào não rồi, tôi sắp nhăn như cái khăn ướt vắt khô rồi nè.”
Giang Diệu hơi nín thở, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích, sợ mình mà động đậy một cái là Giang Mãn sẽ rời đầu đi mất. Anh cẩn thận từng li từng tí, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Chúng ta có thể đến quán mì kéo tay bên bờ Nam Hồ ăn một chút, chỗ đó có màn thầu làm từ bột ủ rất ngon, mì còn có mấy trăm loại topping, còn có thể gọi thêm một chén nước súp bột mì ăn kèm.”
Ngay cả anh cũng không nhận ra, giờ phút này, từ biểu cảm, ánh mắt cho đến giọng nói của anh đều dịu dàng đến mức khiến người ta động lòng.
Đám người đứng gần đó không ngừng ngoái đầu nhìn, người kia đẹp trai thì thôi đi, người làm cho anh đẹp trai dịu dàng cũng là trai đẹp nữa!
Tức xỉu, trong lòng đã nghĩ sẵn caption để lên mạng cà khịa với bạn bè:
Tại sao tao không có bạn trai? Tại vì tụi nó cũng đang đi tìm bạn trai rồi!
Mẹ nó chứ.
Giang Mãn thấy lòng rung rinh, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn: “Tôi chỉ xin nghỉ nửa ngày thôi đó.”
“Báo với ông chủ một tiếng là được rồi, tối quay lại, ông chủ chương tình hợp lý, không nói gì đâu.”
“Chứ sao, Hồ Hồ tốt lắm mà.” Nói rồi, Giang Mãn lôi điện thoại ra, trong lòng Giang Diệu gõ gõ nhắn tin cho Chương Hồ Hồ.
Giang Diệu mặc áo vest đen, bên trong là sơ mi trắng, chất vải mỏng, mà tay Giang Mãn đang gõ tin nhắn sát ngay bụng hắn. Hắn vô thức siết cơ bụng lại, qua lớp áo mỏng phô ra từng múi bụng rõ rệt, đường cơ hai bên hông và phần thân dưới gọn gàng đầy gợi cảm…
Giang Mãn không nhận ra Giang Diệu đang "mở màn hình", cậu búng tay cái tách: “Ổn rồi, Chương Hồ Hồ nói tối tôi bù cho ảnh một con gà, ảnh tối nay đòi ăn hai con.”
Làm chủ tiệm mà không lo giữa trưa không có món chủ lực phục vụ khách, lại chỉ lo tối không có gà ăn – đúng là vô cùng tùy hứng.
Nhưng mà, Chương Hồ Hồ là cáo đỏ, chẳng hiểu nhân tình thế thái cũng là chuyện bình thường thôi.
Thang máy mở, đến tầng trệt.
Người trong thang máy lục tục đi ra, Giang Mãn vỗ vai Giang Diệu: “Tới rồi nè, đi thôi.”
Giang Diệu tiếc nuối bước ra, vừa đi ngang hàng vừa ngoảnh đầu lại nhìn thang máy, trong lòng cực kỳ hy vọng lúc nãy thang máy hỏng luôn đi, hắn còn có thể chờ lính cứu hỏa đến giải cứu chậm rãi.
Giống y như hồi nhỏ mỗi sáng đi học lại mong trường bị nổ vậy – toàn là mấy suy nghĩ nhảm nhí.
Hai người lên xe, chạy thẳng đến tiệm mì thủ công.
Quán đông khách, khi họ đến đã có hơn ba bốn chục số đang chờ trước. Nhân viên nói, ít nhất phải đợi một tiếng mới đến lượt.
“Đợi thôi, tôi cũng không đói lắm.” Giang Mãn nói thản nhiên.
“Bên cạnh có quầy bán màn thầu, nếu đói có thể ăn lót dạ trước.” Giang Diệu chỉ về phía đó.
Giang Mãn định nói không đói, nhưng vừa nhìn thấy mấy cái màn thầu béo tròn trong xửng hấp, mắt lập tức bị thu hút, không kiềm được mà gật đầu.
Ai mà cưỡng lại nổi màn thầu nóng hổi vừa ra lò chứ? Cậu đang "nhăn nheo", dĩ nhiên phải bồi bổ bằng cái mới tinh, còn nóng sốt.
Mua màn thầu cũng phải xếp hàng, may mà không đông lắm.
Trong lúc xếp hàng, Giang Diệu nói:
“Đợi cả tiếng cũng chán, bên cạnh có Bảo tàng Chiến thắng Kháng chiến Nhật, có muốn ghé xem không?”
Giang Mãn đang dán mắt nhìn xửng hấp thì khựng lại một chút.
Ngay lúc Giang Diệu định đổi lại nói “Không đi cũng không sao,” thì cậu đã đáp ngay:
“Đi chứ, lâu rồi chưa đi, ngày tốt không bằng ngày trúng, đi coi một chút đi.”
Từ đầu năm nay bảo tàng này đã đổi sang chế độ đặt vé xem theo lịch hẹn trước. Muốn vào xem phải book vé trước nửa tháng thông qua tài khoản mạng xã hội của phòng kỷ niệm hoặc tài khoảng Văn hoá du lịch Đông Châu.
Vừa nghe thấy không được vào, lông mày của Giang Diệu lập tức chau lại đầy tiếc nuối. Không chuẩn bị trước thông tin nên chỉ đành đứng nhìn người ta quét mã QR vào trong, còn mình thì bị chặn ngay cổng.
Suy nghĩ của anh xoay vần, xung quanh còn chỗ nào gần mà đáng đi nữa không rồi mơ hồ nhớ ra gần đây có một cái bảo tàng, là Bảo tàng Tơ lụa Đông Châu, chuyên t về trưng bày và giới thiệu văn hóa dệt tơ của vùng đất này.
Đúng lúc anh định mở miệng đề nghị đổi địa điểm thì Giang Mãn đã sải bước đi thẳng tới trước mặt nhân viên, giơ ra mã QR trông chẳng khác gì của người ta.
Nhân viên phụ trách giữ trật tự là một thanh niên trẻ, trông cậu ta rất ngạc nhiên. Cậu ta xác nhận mã QR, rồi nhìn chằm chằm vào mặt Giang Mãn, như thể muốn tìm ra điểm gì đó đặc biệt từ khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú kia.
Kết quả tất nhiên là—chẳng có gì cả.
Ngoại trừ trắng hơn, mịn màng hơn, làn da như phát sáng, không tì vết gì hết, thì Giang Mãn trông chẳng khác gì người thường. Nếu nói là có gì đặc biệt thì chẳng phải mấy trăm năm tu hành của cậu đều đem cho chó ăn rồi à?
Chó: Gì cơ? Có chuyện tốt như vậy hả?
Nhân viên mở một cánh cổng khác ra, Giang Mãn mỉm cười rạng rỡ, quay lại vẫy tay với Giang Diệu: “Mau lên~”
Giang Diệu bước lại gần, Giang Mãn nói: “Tôi là VIP của đài tưởng niệm, không cần đặt trước đâu.”
Đám người đang xếp hàng quét mã vào cửa bên cạnh có kẻ ngộ ra, có kẻ gác lại sự bực dọc, cũng có người ngờ vực: đài tưởng niệm cũng có VIP á? Có người còn chạy ngay đi hỏi nhân viên: làm sao để được làm VIP?
Còn nhân viên trả lời sao thì Giang Mãn không biết, cậu bước thẳng vào trong, đi rất chi là quen đường thuộc lối, còn tiện thể bám theo một nhóm người để nghe thuyết minh ké.
“Lần trước tôi tới đây đã từ hồi tiểu học.” Giang Diệu thành thật nói.
“Tôi thì mới năm ngoái.”
Trong lòng Giang Diệu đầy rẫy nghi vấn, nhưng không hỏi. Giống như rất nhiều bí mật của Giang Mãn vậy, chỉ cần cậu không nói, anh cũng không ép hỏi. Dù cho trong lòng tò mò đã mọc ra móng vuốt, như con mèo nhỏ lông xù đang cào loạn trong ngực, khiến tim anh ngứa ngáy.
Ưu điểm lớn nhất của người trưởng thành là biết kiềm chế, biết giữ khoảng cách. Nhưng với người mình để tâm, sự kiềm chế ấy chẳng khác nào cái móc câu, còn khoảng cách kia thì như tấm giấy cửa sổ, chỉ cần chọc nhẹ là thủng.
Không tò mò nữa mới là không để ý thật sự.
Giang Diệu bày ra vẻ mặt lạnh nhạt, nhưng là người viết tiểu thuyết thì trong lòng sao có thể thật sự cằn cỗi được. Anh chỉ đang giả vờ thôi.
Hai người hoà vào dòng khách cùng bước vào sảnh chính.
“Năm ngoái họ vừa tu sửa xong là áp dụng chế độ đặt trước luôn. Giờ nhiều người thích vào mấy nơi thế này để nhìn lại lịch sử lắm.” Giang Mãn hứng thú nhìn cổng vào, nghịch ngợm chớp mắt với Giang Diệu: “Lát nữa đừng có khóc đấy nhé.”
Giang Diệu bật cười, nét lạnh lẽo thường ngày trên mặt như mặt hồ sớm mai khẽ gợn sóng lăn tăn: “Không đâu.”
“Hứ, cứng miệng.”
Trong sảnh có ba tuyến thăm quan, mỗi tuyến hai mươi người. Ai đã đặt trước đều chọn tuyến sẵn rồi, chỉ cần tìm đúng cửa và theo hướng dẫn là được. Đến lượt hai người họ chủ yếu là để Giang Diệu xem, Giang Mãn nhường cho anh chọn đường: “Tôi đi cả ba tuyến rồi, không spoil đâu, tuyến nào cũng rất đỉnh, anh chọn đi.”
Thấy Giang Mãn đầy hứng khởi làm Giang Diệu cũng bị lây theo, trong lòng dâng lên cảm giác mong chờ: “Vậy tôi chọn bừa vậy.”
“Được à nha.” Giang Mãn hờ hững đáp.
“Tuyến số một?” Giang Diệu quan sát phản ứng trên gương mặt nhỏ nhắn kia.
Giang Mãn: “Cũng được.”
Không hào hứng lắm, Giang Diệu mỉm cười trong lòng: “Tuyến số hai trông cũng được phết.”
Giang Mãn rút điện thoại ra nghịch nghịch: “Cũng ổn.”
Giang Diệu đã hiểu, dứt khoát nói: “Thôi tuyến ba đi.”
Giang Mãn nghiêm túc gật đầu: “Tôi thấy lựa chọn đó không tệ.”
Giang Diệu trong lòng rạo rực hẳn lên. Lâu lắm rồi anh mới thấy mình nhẹ nhõm vui vẻ như vậy.
Giang Mãn khoanh tay cười hí hửng đi theo đoàn người tiến về cửa số ba. Mới đi được vài bước, cậu thấy có gì đó sai sai… nhưng lại không nghĩ ra là sai chỗ nào.
Thôi kệ đi, chắc không quan trọng, nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa.
Bước vào cánh cổng, tiến vào bên trong phòng trưng bày, Giang Diệu mới hiểu cái câu “trải nghiệm hoàn toàn mới” trên tài khoản công cộng có nghĩa là gì. Bảo tàng đã từ bỏ kiểu trưng bày truyền thống và cách thuyết minh cũ kỹ, thay vào đó là phương pháp hoàn toàn mới khiến người xem như được sống lại bối cảnh thật sự.
Bước qua cánh cửa kia, bạn và tôi không còn là người đứng ngoài quan sát nữa, mà là người kể chuyện, theo góc nhìn của nhân vật chính, chứng kiến quãng thời gian không thể và không nên bị lãng quên trong lịch sử.
Phòng trưng bày kỷ niệm chiến thắng kháng chiến ở Đông Châu này được xây dựng để tưởng niệm đội du kích trăm người từng hoạt động ở Nam Hồ. Họ đến từ bốn phương tám hướng, mỗi người một thân phận, một lý tưởng, một cảnh ngộ. Nhưng khi hội tụ lại bên đám lau sậy ven hồ Nam, họ cùng khoác lên một thân phận chung, du kích. Và cùng mang một mục tiêu duy nhất là diệt sạch lũ giặc Nhật.
Bốn chữ cuối cùng kia, là lúc thuyết minh viên nói đến đó thì Giang Mãn khẽ khàng tiếp lời, giọng nói thật thà, chan chứa tình cảm.
Cái hay của “thân tại kỳ cảnh” là thật sự… thân tại kỳ cảnh.
Nghe thì có vẻ vô nghĩa, có thể bỏ qua cũng được, dù gì thì cũng chỉ là lời Giang Mãn dí sát tai Giang Diệu thì thầm lảm nhảm mà thôi.
“Có cảm giác gì không?” – cậu hỏi, hơi thở nóng ẩm phả nhẹ lên tai anh.
Ánh mắt Giang Diệu soi bóng món trưng bày, nơi đáy mắt ánh lên tia sáng nóng rực. Cổ họng anh khẽ động, đáp: “Ừm.”
Giọng anh khàn khàn, thấp và căng thẳng.
Giang Mãn, em đang đùa với lửa đấy, biết không hả?
Cơ mà Giang Mãn không biết. Bởi vì bản thân bánh bao này vốn sinh ra từ nước với lửa, cậu trời sinh chính là nguyên liệu để… chơi với lửa.
“Tôi thấy kiểu trưng bày bây giờ hay hơn nhiều, trước kia ấy à, thiếu sức cảm nhiễm, không hấp dẫn được giới trẻ đâu. Không phải là giới trẻ lãng quên lịch sử, mà là khoảng cách quá xa, họ không thể thực sự cảm nhận được cái khổ của tiền bối.”
Giang Mãn thở dài đầy cảm xúc “Phải theo thời đại mà thay đổi chứ, phải đổi mới phương thức truyền đạt, đúng không?”
“Ừ.” Giang Diệu vẫn nhẹ giọng đáp.
Có người đứng cạnh “suỵt” một tiếng, nhắc nhở bọn họ im lặng để mọi người còn nghe.
Giang Mãn lập tức làm động tác kéo khoá miệng, mỉm cười bước theo đoàn.
Sức hút của một bộ phim quần chúng là gì?
Là một nhóm người cùng đến, cùng cười, cùng khóc, cùng chiến đấu, rồi từng người từng người một… rời khỏi.
Cái chết chẳng bao giờ báo trước, giống như tai nạn cũng không hề thông báo từ trước.
Đi được nửa chặng, đã có người ngã xuống. Đột ngột. Không kịp trở tay.
Từng người, từng người đồng đội bên cạnh hy sinh.
Tâm trạng của Giang Diệu cũng dần chùng xuống. Anh nhìn những gương mặt đã mất đi, bỗng thấy trong lòng hoang hoải. Qua những con người ấy, anh như nhìn thấy nhiều hơn thế, là cơn mộng mị hỗn loạn, là tiếng ngựa hí giữa những lần xung phong quyết tử.
Anh nhắm mắt lại, tai chợt nghe thấy tiếng nức nở bị đè nén.
Giang Diệu mở mắt, ánh mắt lập tức bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có của Giang Mãn.
Chuyến đi vẫn tiếp tục, cái chết cũng chưa dừng lại.
“Hu hu hu, con không muốn họ chết…” – có đứa trẻ bật khóc.
Bố mẹ vội ôm con vào lòng vỗ về.
Cứ thế đi tiếp, rồi bất ngờ thấy ngay trước mặt đã là lối ra. Chuyến tham quan kết thúc đột ngột.
—Tại sao lại đánh giặc?
—Chúng ta đánh bây giờ, đuổi được quân thù ra ngoài thì những người sau mới có thể sống những ngày tốt đẹp.
Trong giọng nói mang theo ý cười của vị đội trưởng già, buổi tham quan đi đến hồi kết. Mọi người lúc này mới nhận ra, ba tuyến đường ban đầu đã từ khi nào nhập lại làm một, cùng hướng về lối ra.
“Ơ, kết thúc rồi à? Tớ thấy chưa đi bao lâu luôn đó.”
“Ba tầng lầu rồi đấy, hơn một tiếng đồng hồ rồi.”
“Chà, lâu vậy à…”
“Kết thúc đột ngột quá… Mấy người còn sống thì sao? Kháng chiến thắng rồi thì sau đó họ thế nào? Không nói gì cả.”
Mọi người bước ra khỏi cửa, trước mặt là hai hàng cây ngân hạnh cao lớn vây lấy con đường nhựa thẳng tắp chạy dài phía trước. Con đường đó mang tên “Giải Phóng Lộ”. Không xa lắm, một quảng trường hiện ra, giữa quảng trường là một tấm bia tưởng niệm. Người Đông Châu đều biết, đó là “Quảng Trường Hòa Bình”, tấm bia kia là để tưởng nhớ công trình đại tu đê điều hoàn thành vào những năm tám mươi.
Thì đó chẳng phải là phần tiếp theo của câu chuyện hay sao.
“Muốn ăn kem không?” – Giang Diệu bỗng hỏi.
Giang Mãn đảo mắt nhìn quanh: “Đâu cơ, đâu cơ?”
“Ngay chỗ cổng, có xe kem kìa.”
“Ơ, tôi biết cái xe này, chuyển chỗ rồi à. Kem ở đây ngon lắm luôn đó. Tớ muốn hai viên, bạc hà sô cô la với sô cô la sữa.” Giang Mãn chỉ sang một bên: “Tôi đi toilet cái.”
“Được, tôi đứng chờ ở xe kem.”
Quả đúng như Giang Mãn nói, xe kem này có đủ loại hương vị. Mà ngặt cái, hai vị kem bán chạy nhất và ế nhất… đều bị Giang Mãn chọn trúng. Viên bạc hà xanh nhạt đặt lên viên sô cô la nâu sẫm, trông vừa đẹp mắt vừa mát dịu. Ít nhất thì Giang Diệu cảm thấy, trong lòng mình như được vuốt phẳng.
Lúc cầm ly kem trên tay, anh bỗng quay đầu nhìn về phía bên trong bảo tàng. Và quả thật, anh đã thấy người ấy.
Giang Mãn bước ra, tay xách hai chiếc khăn tay ướt mềm.
Cậu cũng nhìn thấy anh.
Khóe miệng cậu cong lên một nụ cười trong trẻo. Giống như một chiếc bánh bao bị gió thổi tung lên trời, vẽ thành một đường cong nhẹ nhàng bay đến bên anh. Dưới ánh mặt trời, trong làn gió dịu, không chỉ gương mặt cậu mà cả ánh mắt cậu cũng ngập tràn niềm vui. Vui vẻ, rạng rỡ, chẳng bao giờ che giấu, đây là dáng vẻ khiến Giang Diệu phải nín thở, cổ họng nghẹn lại, chỉ muốn tiến tới gần hơn.
Khoảnh khắc ấy, ánh mắt Giang Diệu nhìn về phía Giang Mãn bỗng ngây ra một thoáng. Vì anh vừa nghe thấy tim mình đập mạnh một cái.
Anh biết… mình muốn gì rồi.
***
“Anh chọn vị gì vậy?” Giang Mãn hỏi.
“Chưa chọn.” – anh đáp.
“Mau chọn đi~ Chọn xong mình đi ăn mì!”
Giang Diệu mỉm cười: “Ừ.”