Nội dung chương có chứa hình ảnh và nhiều ghi chú dài. Xin lỗi vì sự bất tiện này.

Cuối tuần tháng Tư, buổi chiều tà, trời âm u lất phất mưa. Khi không phải đi làm thì những lúc như này đúng là thời tiết lý tưởng để ngủ nguyên một ngày.

Nhưng đói với một chiếc bánh bao trắng tròn mũm mĩm mà nói, kiểu thời tiết thế này khiến cậu bị hút ẩm, từ một cái bánh bao nhỏ hóa thành bánh bao to. Hơi nước làm người cậu mềm nhũn vô lực, chỉ có thể lười biếng nằm oặt trên giường.

Máy hút ẩm kêu ù ù, gồng mình làm việc trong độ ẩm ngập đầu.

Cậu bánh bao tên Giang Mãn cuộn chăn nằm nghiêng, dùng ngón tay trắng nõn chọt điện thoại, xem đơn đồ ăn ngoài giao đến đâu rồi.

Cậu đặt một ly trà sữa làm bữa tối. Cậu thích cái vị ngọt ngào ấy tràn ngập trong thân thể mình, thích mấy viên trân châu dai dai bật bật quậy tung bên trong người. Là một chiếc bánh bao đặc ruột, cậu cực kỳ thích cảm giác “có nhân”.

Nghĩ lại hồi còn là một khối bột nhão, tụ tập cùng đám anh em chị em, cậu đã luôn mong được làm một chiếc bánh bao nhân, có thể là đậu đỏ, có thể là rau xanh, nhưng tốt nhất là… bánh bao nhân thịt! Cậu muốn dùng thân thể mềm mại của mình bao bọc lấy phần thịt tươi mọng nước, nước thịt sẽ thấm đẫm người cậu, khiến lớp da ngoài trở nên óng ánh trơn mướt~

Thế mà đời không như mơ, cậu lại trở thành bánh bao chay.

Đơn đồ ăn vẫn đứng im tại nơi cách đây một cây số.

Giang Mãn ném điện thoại sang bên, trở mình một cái rồi nằm ngửa ra, nhìn lên trần nhà. Cậu đưa tay xoa cái bụng mềm mềm của mình, thở dài thườn thượt:
“Đói chết đi được...”

Cậu cáu kỉnh đá tung chăn. Chăn mềm rũ hẳn ra, để lộ một bàn chân trắng hồng, móng chân được tỉa tròn trịa, các ngón co lại khẽ khàng, lộ ra màu hồng ửng của các khớp ngón đang căng.

Cậu là một chiếc bánh bao khỏe mạnh.

Mấy trăm năm trước, đôi tay vững chãi ấy đã ngắt cậu ra khỏi khối bột, nhào nặn, vo tròn, biến cậu thành một viên bột nhỏ tròn xinh. Lúc ấy Giang Mãn chưa có ý thức, chỉ là một cục bột vô danh, nhưng cậu tin chắc trong mắt người đó, cậu nhất định là trắng trẻo, mịn màng, dễ thương và đầy đặn.

Sau đó, cậu được nhẹ nhàng đặt vào xửng hấp lót lá thông.

Cùng đợi với cậu là những bánh bao khác cỡ cỡ nhau, khi xửng đầy, củi khô được nhóm lên, lửa liếm dưới đáy nồi, nước sôi sùng sục, hơi nước dâng lên, nhẹ nhàng ôm lấy người cậu. Dần dần, cậu to hơn, mập hơn, từ một cục bột bình thường trở thành một chiếc bánh bao cũng… bình thường nốt.

Khi đã chín mềm, hơi nước tản đi, cậu được nhấc ra khỏi xửng, đặt vào một bàn tay lớn.

Bàn tay ấy nhất định phải dày rộng mạnh mẽ, khớp xương rõ ràng, ngón tay dài thon, chỗ hổ khẩu có vết chai mỏng, bàn tay phải khô ráo và ấm áp…

Giang Mãn kéo chăn trùm kín mặt, mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cậu cứ nghĩ đến cảnh đó là lại bối rối. Có lẽ đây chính là khoảnh khắc bánh bao mong chờ nhất, được bàn tay ấy nâng lên đưa vào miệng, được nhai nát giữa răng môi, để trở nên ngọt ngào tan chảy…

Nhưng không hiểu sao, cậu lại không bị ăn.

Cậu trở thành một chiếc bánh bao chưa từng bị ănmột chiếc bánh bao cả đời chỉ biết đợi chờ kết cục.

Bị ăn, mới là số mệnh nên có bánh bao!

Giang Mãn bực mình hất tung chăn, ngồi bật dậy, đôi môi mím lại vì giận dỗi chuyển sang sắc hồng nhạt, hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng lấp ló. Cậu lôi điện thoại ra từ trong đống chăn rối bời, mở app giao đồ ăn, phát hiện shipper đã vào đến khu nhà rồi!

Trà sữa của cậu sắp đến!

Giang Mãn dứt khoát nhảy khỏi giường, xỏ dép lẹp kẹp đi ra cửa, nhẹ nhàng mở cửa phòng. Hơi nước ngoài hành lang tràn vào khiến cậu nhíu đôi mày thanh tú, chóp mũi hếch lên nhăn lại. Rõ ràng có thể thấy gương mặt to bằng bàn tay của cậu phồng lên thêm một vòng, vẫn đang tiếp tục trương.

Cậu bắt đầu lo nếu mai trời vẫn mưa thì làm sao đây?

Kích cỡ L bình thường của cậu mà đến công ty là đã thành size XXXL, ông sếp chắc chắn sẽ đẩy cái kính gọng mảnh giả vờ tri thức rồi ôm chầm lấy thân thể mềm mại của cậu, không ngừng lặp lại:
“Dễ chịu quá dễ chịu quá dễ chịu quá…”

Thật ra thì… ai mà cưỡng lại được một chiếc bánh bao mềm mềm dẻo dẻo cơ chứ~

Nhưng bị bóp nắn như thế cậu không thích!

Giang Mãn ngẩng tay lên, mấy ngón tay thon dài chẳng biết từ lúc nào đã tròn múp, trên mu bàn tay lộ ra năm cái lúm nhỏ xinh xinh. Mấy trăm năm rồi, cậu đã quá quen với tình trạng “gặp nước là phồng”. Cậu đưa bàn tay trắng mịn gãi gãi cái nọng dưới cằmchỉ đơn thuần là… ngứa thôi.

Từ size L biến thành size XXL, Giang Mãn chỉ mất có một hai phút, đủ biết không khí ở Đông Châu ẩm đến mức nào. Nghe thấy tiếng “ting” của thang máy, cậu mừng rỡ nghĩ chắc là đồ ăn đến rồi, thò đầu ra xem nhưng lại thất vọng đúng là thang mở, có người bước ra, nhưng là đi thẳng vào căn hộ đối diện.

Người gì cao thật đấy.

Thấy hàng xóm mới chuyển tới, Giang Mãn lặng lẽ xuýt xoa trong lòng. Không những cao ráo, vai còn rộng, áo vest đen mở hai nút trước, nhìn từ sau chẳng thấy eo đâu nhưng mà chắc hẳn là eo nhỏ, nếu không sao cân đối được với đôi chân dài thẳng tắp ấy!

Giang Mãn gật gù.

Hàng xóm khuôn mặt không đẹp, chỉ cần vóc dáng này thôi là đủ chuẩn nam thần.

Được sống cạnh một anh đẹp trai, chắc là trời thấy thương cậu tu hành thành tinh khổ sở bao nhiêu năm, lại còn vất vả tích cóp mua nhà, nên ban thưởng cho một niềm vui nho nhỏ. Nếu tìm được người “nhào nặn mình năm xưa thì cuộc đời bánh bao của cậu mới thật sự viên mãn.

Thang máy bắt đầu đi xuống, Giang Mãn nghĩ thầm chắc lần này chính là shipper nhà cậu.

Ai hay đặt đồ ăn đều biết, tiếng thang máy khi có đồ ăn bên trong sẽ rất khác biệt!

Quả nhiên chưa đầy một phút sau, cửa mở, Giang Mãn như con thỏ nhảy phắt ra, chìa tay đón lấy:
“Của tôi của tôi!”

Shipper cũng chẳng biểu cảm gì, rất bình tĩnh đưa ly trà sữa ra, rất bình tĩnh bấm tầng 1. Nhưng cửa thang chưa kịp đóng lại, một bóng người cao lớn lướt qua vai cậu bước vào. Khoảnh khắc vai chạm vai ấy, từng sợi lông tơ trên người Giang Mãn dựng đứng hết cả, một luồng khí lạnh buốt không biết từ đâu xông từ xương cụt lên tới đỉnh đầu, khiến cậu rùng mình một cái.

Ngẩng đầu nhìn vào trong thang máy, một đôi mắt thờ ơ lạnh lùng in đậm vào trí óc cậu.

Cửa thang máy khép lại.

Giang Mãn lẩm bẩm:
“Mẹ nó, đẹp trai quá thể!”

Trên thế giới mạng internet, trai đẹp thì đầy rẫy nhưng ở ngoài đời đúng là giống loài quý hiếm khó tìm. Vừa lướt điện thoại thấy một video trai đẹp “sát biên giới” (1), trong lòng Giang Mãn chỉ thấy một chữ: ngấy. Cú chạm mắt bất ngờ ban nãy như kéo vọt tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu lên tận mây xanh, quay lại nhìn mấy ông anh mạng toàn nhờ filter với ánh sáng dàn dựng, cậu đã có thể đạt cảnh giới "tâm như nước lặng, gió thổi không gợn".

Quay về phòng, Giang Mãn đứng trước máy hút ẩm, ừng ực uống hết ly trà sữa trân châu 1 lít trong vòng năm phút. Thế nhưng, thân thể của cậu chẳng hề chuyển từ cỡ XXL về lại size L. Nước đã vào rồi, đâu dễ gì thoát ra, cũng giống như đôi mắt kiađôi mắt đã khắc sâu vào trong óc cậu, cứ thỉnh thoảng lại hiện lên một cách vô thức.

“Cốp!”

Giang Mãn ném cái ly rỗng vào thùng rác, miệng lẩm bẩm: “Tôn trọng số mệnh người khác, không can dự vào cuộc đời người ta. Người ta sống chết ra sao, liên quan gì tới một cái bánh bao như mình chứ?”

Câu nói mang theo chút mỉa mai, chút oán trách.

Bột mì của cuối triều Minh được xay thành rồi thêm nước triều Minh, do người triều Minh nhào thành bột, nặn ra một cái bánh bao – đó chính là Giang Mãn. Nhờ đại cơ duyên mà tu thành tinh, cậu cũng từng ra chiến trường, vác súng, từng chém ngoại quốc, từng giết giặc Oa. Những cảnh tang thương cõi người, cậu đã thấy nhiều vô số, từ một cái bánh bao ngơ ngác ngây thơ nay đã thành một cái bánh bao lạnh lùng thờ ơ, chẳng dễ gì vì một chuyện hay một người mà gợn sóng lòng.

Gã trai ban nãy, u uất tĩnh mịch, toàn thân là tử khí. Nếu hôm nay vượt được kiếp nạn này, thì tiền đồ sáng lạnnếu không qua được… thì mười tám năm sau, lại là một trang hảo hán.

Cái bánh bao Giang Mãn này can dự gì được vào sinh tử người ta?

Cậu lấy tay gãi gãi cằm, lầm bầm mấy tiếng rồi quay người ra khỏi cửa.

Vào thang máy, nhìn trong vách phản chiếu thân hình mềm nhũn, cằm ba múi rung rung, Giang Mãn nhíu mày: cậu không phải người hay lo chuyện bao đồng, chỉ là tiếc tiếc cho một mỹ nhân trần gian thôi, chứ không hề muốn nhúng tay vào nhân quả phàm nhân gì đâu!

Anh hàng xóm đẹp trai chắc là đi xuống cùng shipper. Giang Mãn liền vòng quanh khu chung cư tìm một lượt. Tìm thấy thì là mệnh chưa tận, tìm không ra thì là số đã định phải có một kiếp nạn.

Xuân Phong Lý là một khu chung cư cũ sáu bảy năm tuổi, cây cối trồng lâu đã rợp bóng. Gió mưa thổi qua để lại đầy cành khô lá mục trên mặt đất. Giang Mãn quên mang dù, đi một vòng quanh khu là ướt như chuột lột. Cả người đầy thịt mềm, bộ đồ ngủ rộng thùng thình giờ dính chặt vào thân, trước ngực in hình vịt ngốc đang ôm đầu, trông cứ như sắp nổ tung đến nơi.

Cậu tìm một vòng, chẳng thấy bóng dáng gã đó đâu cả.

Số mệnh gã đẹp trai đã định, không trách cậu được.

Vừa tới trước toà nhà số 6 nơi cậu , một cơn gió lướt nhẹ qua tai như thì thầm một lời, Giang Mãn linh quang chợt lóe, ngẩng đầu nhìn lên tầng cao nhất.

Đôi mắt đen nhánh của cậu run lên một chút — trời ơi, trai đẹp rơi từ trời xuống rồi, như ngay chỗ tối dưới đèn. (2)

Chuẩn luôn! Như điểm tối dưới bóng ngọn đèn!

Giang Mãn vừa hấp thụ hơi ẩm trong không khí, vừa phồng lên thành bánh XXL, giờ trong đầu toàn là từ ngữ chửi thề. Cậu lặn lội đi dưới mưa cả vòng, thấy được ba con mèo hoang, làm hai người dắt chó giật mình, suýt nữa đạp chết một con ốc sên, người thì phình ra thêm mấy size, ai ngờ cái người cần tìm chẳng hề rời khỏi toà nhà!

Khi người đàn ông cao hơn mét tám rớt thẳng vào lòng mình, Giang Mãn khẽ kêu một tiếng như mèo bị bóp cổ. Nếu cậu có xương sống thì cái cú va này chắc chắn đập nát cột sống rồi.

Chiều mưa, ánh đèn trong khu chưa kịp bật lên, trời thì không sáng không tối, ánh sáng hỗn độn, là thời khắc thị lực tệ nhất trong ngày. Ngay trước cửa toà nhà số 6, trong không trung đột nhiên hiện ra một ảo ảnh hình bánh bao trắng tròn to tròn trĩnh. Ảo ảnh ấy nhẹ nhàng, vững vàng đỡ lấy người đàn ông rơi từ trên tầng xuống.

Người đàn ông mặc âu phục đen, cả người đã ướt sũng, mái tóc dính bết vào mặt trắng bệch. Môi mím chặt không còn chút máu, mắt nhắm nghiền, mí mắt khẽ run, rõ ràng là đang mắc kẹt trong ảo cảnh, anh đang phải chịu đựng một điều gì đó rất đau khổ.

Bị người đàn ông to lớn như thế đè lên, Giang Mãn đau đến rên thành tiếng. Cảm giác như nước vừa hấp thụ đều bị ép ra ngoài, người cậu teo đi mất hai vòng, tay chống lên vai gã kia, cố đẩy ra khỏi người mình.

Cậu không sao chứ?”

Giang Mãn ngẩn ra. Câu này phải là cậu hỏi mới đúng chứ?

Quay đầu nhìn qua, ngay khi bị cậu đẩy ra, người đàn ông đã tỉnh lại. Trên gương mặt tái nhợt là vẻ mệt mỏi cực độ, đôi mắt đen như đáy hồ sâu thẳm nhìn cậu với sự quan tâm chân thành. Giang Mãn nghẹn họng, theo bản năng thốt lên: “Không sao.”

Vừa dứt lời, Giang Mãn chợt nhận ra điều gì đó, hỏi lại: “Không đúng, không phải tôi có sao không sao. Là anh có sao không?”

Khóe môi người đàn ông khẽ giật, gượng ra một nụ cười khổ: “Chắc là… không sao.”

“Ừm?”

Tốt thì là tốt, không thì là không. Giang Mãn nhún vaicậu vốn không hiểu mấy cái kiểu mập mờ của loài người.

Giang Mãn chống tay xuống đất đứng dậy, vươn tay về phía người đàn ông đang ngồi dưới đất.

Giang Diệu vẫn chưa phân biệt được rõ đâu là hiện thực, đâu là mộng cảnh, anh vừa trả lời xong câu hỏi thì ánh mắt lại trở nên ngơ ngác. Ngay lúc hàng mày dài của anh khẽ nhíu lại, một bàn tay liền xuất hiện trước mặt, như thể xuyên qua màn sương dày đặc mà đưa tới.

một nhà văn, Giang Diệu lẽ ra phải có cả một kho từ vựng để miêu tả bàn tay ấy. Thế nhưng đến lúc cần, đầu óc anh lại trống rỗng như vừa bị quét sạch.

Rất sạch sẽ.

Rất tĩnh lặng.

Như mặt sông phủ tuyết.

Như thảo nguyên trong gió.

Như bầu trời xanh ngắt không một gợn mây.

Khi cảm xúc sâu kín trong lòng trào lên dâng ngập, Giang Diệu liền nắm lấy bàn tay ấy. Trong khoảnh khắc đó, mọi tiếng hò reo chém giết, tiếng gào khóc đau đớn, tiếng trống trận dồn dập trong ảo cảnh đều tan biến như chưa từng tồn tại. Giang Diệu gấp gáp ngẩng đầu nhìn Giang Mãn:

“Tôi…”

“Về nhà rồi nói, trạng thái của anh không tốt chút nào đâu.” Giang Mãn ngắt lời.

Giang Diệu khẽ cười. Anh cảm thấy mình đang tỉnh táo hơn bao giờ hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Ừ.”

Lầu sáu là tầng cao nhất của toà nhà số 6, hai người bọn họ đều ở tầng sáu. Trong thời gian ngắn ngủi đi thang máy, Giang Mãn đã kịp biết tên của người hàng xóm đẹp trai – Giang Diệu, "Diệu" như trong ánh sáng chiếu rọi. Nhưng người này chẳng có lấy một chút ánh sáng, anh trầm lặng, lạnh nhạt, cả người như đang lơ lửng ngoài rìa cõi người sống. Rõ ràng thân hình cao lớn, vậy mà gầy tới mức tưởng như một cơn gió cũng có thể cuốn đi mất.

Giang Mãn, người vừa đón nguyên một gã to như thế từ trên trời rơi xuống, âm thầm nhủ: tưởng vậy mà không phải vậy, đúng là giả tượng, giả tượng, đè trúng người thì nặng như trâu mộng! Đè suýt dẹp lép bánh bao luôn rồi! (3)

Cứu người thì cứu cho trót, tiễn Phật thì tiễn tới Tây thiên.

Giang Mãn đi theo Giang Diệu vào căn hộ 601.

Đứng ngoài cửa, Giang Mãn cứ tưởng mình tới nhầm chỗ chuyển nhà. Căn hộ được trang hoàng kỹ lưỡng, nhưng bên trong thì trống trơn, toàn là thùng giấy đóng gói chồng chất. Giang Diệu vừa vào nhà đã lảo đảo ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng, bên cạnh cũng chỉ có một chiếc bàn duy nhất, trên bàn đặt một chiếc laptop, một file Word đang mở sẵn.

“Tâm trạng tôi dạo này không ổn, nên chưa dọn dẹp gì.” Giang Diệu chậm rãi nói.

Anh nói chậm, hay nhíu mày, ánh mắt lạc lối như đang dò dẫm giữa hoang mạc, phải tìm được hướng mới trả lời được. Vì vậy, mỗi lần anh phản ứng đều như trễ nhịp nửa nhịp.

Giang Mãn gật gùhiểu rồi.

“Anh đi khám chưa?”

“Rồi.” Giang Diệu khẽ cười như có lỗi, nhưng chỉ cong môi thôi cũng thấy anh như gắng sức lắm rồi.

“Xin lỗi, tôi không tiếp đón được gì tử tế cả… Cảm ơn cậu đã cứu tôi.”

“Không sao, anh lo cho bản thân là được rồi. Tôi cứu anh chỉ là tiện tay thôi, đừng nghĩ ngợi nhiều.”

Giang Mãn chẳng buồn nói tới chuyện mình dùng tay trần hứng người từ trên trời rơi xuống. Mà Giang Diệu cũng không hỏi. Là anh không đủ tỉnh táo để thắc mắc, hay là… vốn chẳng để tâm?

Một thời gian ngắn, hai người đều không nói gì. Giang Diệu cúi đầu nhíu chặt mày, như đang chống chọi với một áp lực tinh thần vô hình. Giang Mãn thấy thế cũng không tiện chuồn về luôn, chỉ đành im lặng đứng nhìn quanh. Lúc mua nhà, cậu từng xem kỹ mô hình căn hộ ở phòng bán hàng, nhớ rõ đây là căn rộng hơn 200m2, 4 phòng ngủ, 2 phòng khách, 2 nhà vệ sinh, ánh sáng thì miễn chêchính là căn nhà trong mơ của Giang Mãn.

Đi kèm với mộng tưởng ấy là một mức giá “đẹp” đến chói mắt. Hồi đó, Giang Mãn còn tưởng cô nhân viên bán hàng viết lộn số điện thoại lên bảng giá.

Ánh mắt cậu vô tình lướt qua đống thùng giấy gần cửa, liền nhìn thấy một tấm thiệp chúc mừng của ban quản lý chung cư, chúc mừng chủ nhà mới. Trên đó ghi:

Chúc mừng tiên sinh Giang đã mua nhà toàn bộ bằng tiền mặt, từ nay an cư lạc nghiệp tại thành phố Đông Châu!

Giang Mãn méo mặt. Méo, ngoắt ngoéo, biến dạng.

Ghen tỵ khiến cái bánh bao già thành tinh biến dạng vặn vẹo, tâm can rối loạn!

Nghĩ coi, một cái bánh bao cổ lỗ sĩ từ cuối triều Minh, tích góp hơn mấy trăm năm, cuối cùng chỉ đủ tiền mặt mua được căn đơn 30m2 kế bên. Giang Diệu hơn ba mươi tuổi, đã có thể ôm trọn căn bốn phòng ngủ, hai khách, hai nhà vệ sinh.

Nhà rộng thế này, một mình ở có thấy phí không hả?!!!

Hu hu hu hu…

Bánh bao già âm thầm nhỏ giọt nước mắt buồn tủi.

Bỗng một tiếng phịch trầm đục vang lên, Giang Mãn quay lại nhìn thấy Giang Diệu đã ngã vật xuống đất, tay chân co rút, răng nghiến chặt, như con thú bị dồn vào góc, r*n rỉ vì đau đớn.

Giang Mãn gãi đầu, thở dài chấp nhận số phận, lại bước tới, túm tay Giang Diệu kéo lên. Kéo ra khỏi phòng, mở cửa căn hộ sát vách, đưa vào nhà mình.

Căn hộ đơn thân kiểu mẫu kia Giang Mãn rất vừa lòng, bài trí cũng rất có tâm. Ngày thường thấy diện tích vừa đủ, thế mà đặt gã đàn ông cao lớn này lên ghế sofa vải, lần đầu tiên Giang Mãn thấy nhà mình chật hẹp quá chừng.

Má nó chứ, người với ngợm thế nào lại đi bắt nạt cái bánh bao lương thiện không biết giữ tiền thế này!


Ghi chú:

(1) chạm biên

Nghĩa đen chỉ trong thể thao chơi bóng bàn chạm vạch biên hoặc chỉ những sự việc nằm trên lằn ranh pháp luật, không phù hợp nhưng chưa có vi phạm rõ ràng. 

Còn nghĩa bóng thì kiểu chỉ mấy nội dung tuy không hở hang khâm ziu nhưng lại rất “bán quạt” ấy, kiểu barely legal, từ lời nói tới hành động rất là mời gọi, rất là gọi vốn. 

Nữ thì khoe t.rái c.ây lấp ló, động tác ăn kem bị chảy, nhảy l..ắc eo lắc m.ô.ng, tư thế gò gò ép ép khe rãnh là lạ; nam thì mặc quần xám, gợn gợn khoe múi, kéo quần sát sát lên cao, bọc nước mía gồ gồ, hai kì quan thấp thoáng, các động tác đẩy thúc thú.c hô.ng, hay ngoắc ngón tay mời chào,… 

Nói  chung là rất là gợi zụt hehehe ai xem douyin chắc cũng thấy nhiều. Mấy đó, cụ thể trong truyện, là ảo ma filter thôi, đeo khẩu trang mặt nạ hay chỉ quay từ cổ trở xuống tạo cảm giác hơn. Tui có mò được từ “擦边”, hay chỉ nam như trong truyện nhắc tới “擦边男 có thể tự xem thử. Xem một lúc cũng bổ mắt, xem nhiều thì mắc oé thiệt haha. Trẻ nhỏ đừng tò mò nhé hẹ hẹ.

*Như clip bạn nữ này reaction trên bilibili nè:

(2) tối dưới đèn: kiểu như xa tận chân trời gần ngay trước mắt, như ngay điểm mù nhìn hoài mà không để ý thấy.

(3) giả tượng: kiểu nhìn vậy mà không phải vậy, nhìn gầy thế mà nặng như voi (tượng)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play