Cảnh báo: Chương này có ghi chú rất dài dài dài, kèm hình ảnh minh hoạ, hình ảnh có thể không quan trọng gì trong cả truyện nhưng được cái dễ thương.

Giang Mãn vỗ vai Giang Diệu một cái: “Anh cứ ngồi đây nghỉ ngơi, có gì không thoải mái thì gọi tôi, tôi vào phòng tắm một lát.”

Tâm trí Giang Diệu lại bị kéo vào trong cơn mộng, hoàn toàn không có phản ứng gì. Đôi mắt đẹp của anh vẫn mở, nhưng chỉ ngơ ngác nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt. Từ trong đáy mắt ấy, Giang Mãn dường như thấy được cảnh máu mưa gió tanh.

Giang Mãn tặc lưỡi lắc đầu: ông trời đúng là thiên vị Giang Diệu, cho anh ta vừa tiền vừa sắc vừa tài, não tắt bớt một cái cửa sổ cũng không sao, ai mà chẳng có lúc lên voi xuống chó.

Đẹp trai cố lên nhé.”

Giang Mãn lại vỗ vỗ vai anh rồi đi tắm.

Phía sau cậu, quần áo trên người Giang Diệu cũng đã khô cong.

Trong phòng tắm, Giang Mãn thổi máy sấy tóc vo ve một hồi. Khi tiếng máy dừng lại, Giang Mãn size L bước ra, cậu mặc bộ đồ ở nhà sạch sẽ, rộng rãi. Trên áo là hình Psyduck đang nghiêng đầu “nhìn” về phía Giang Diệu, người đàn ông kia vẫn giữ đúng tư thế như trước lúc Giang Mãn đi tắm.

Giang Mãn có thể dùng pháp thuật để xử lý nước trên người Giang Diệu, nhưng không xử lý được nước thấm vào mình. Giống như người ta không thể kiểm soát lượng “nước” trong đầu mình vậy.

Pháp thuật không xử lý được thì dùng khoa học, cảm ơn khoa học đã phù hộ!

Giang Mãn vào bếp hâm bánh bao. Trước đó còn nói tối chỉ uống ly trà sữa cho nhẹ bụng, nhưng vừa vận động một trận lại đói rồi, phải ăn tí mới được. Bánh bao bí đỏ hâm nóng phồng phồng mềm mềm, rất đáng yêu, Giang Mãn nhét một cái vào tay Giang Diệu. Anh ấy chầm chậm nhìn xuống chiếc bánh, rồi ngơ ngác nói: “Cảm ơn.”

“Không có chi đâu.” Giang Mãn xua tay.

Ngẩn người thôi mà cũng đẹp trai như này sao!!

Giang Diệu chớp mắt, hàng mi cong và dày như gạt đi bụi mù trong mắt, thần trí dần tỉnh táo.

Anh mệt mỏi bóp sống mũi: “Phiền quá… Tôi không biết lúc nào mình lại đơ người nữa. Trước đó khi còn ở nhà để tránh mất kiểm soát tôi hay ra chỗ có gió để bình tĩnh lại.”

Bình tĩnh mà sang đến trên sân thượng luôn?” Giang Mãn nhướng mày, rời mắt khỏi màn hình điện thoại.

Trên khuôn mặt tuấn tú của Giang Diệu hiện lên vẻ bất lực không thể giấu: “Cảnh giết chóc trong mơ quá thật… tôi không kiềm được cảm xúc…”

“Không cần ngại, cũng đừng cố tỏ ra mạnh mẽ.” Giang Mãn nhìn cậu đầy cảm thông. “Đừng chê sofa nhà tôi nhỏ nhé, anh cứ nằm nghỉ đi. Yên tâm, không có sự cho phép của tôi, anh không mở nổi cửa sổ đâu mà nhảy.”

“Cảm ơn.”

“Khách sáo làm chi.”

Ai biểu anh đẹp trai làm chi, Giang Mãn thu ánh nhìn khỏi gương mặt xuất sắc ấy, cậu phải bảo vệ nhan sắc của thế gian chứ còn gì nữa!

“Mày ăn cho đàng hoàng.”

Giang Mãn cầm cây xúc xích pate cho mèo gõ đầu con mèo ngố ba màu.

Con mèo tội nghiệp đang xem náo nhiệt bị gõ một phát, quay đầu lại tiếp tục chẹp chẹp ăn.

Giang Mãn dùng tay còn lại gãi gãi tai nó. Phía sau cậu, cửa lớn nhà hàng Mạt Lị đang mở toang. Nhân viên vừa tan ca trưa đang dọn dẹp vệ sinh. 

Còn cậu là đầu bếp phụ trách món gà(*) ở quán này.

Gà quay, gà nướng, gà hấp muối.

Gà xé, lòng mề, đùi đùi các kiểu.

Giang Mãn đều biết làm, nhưng sở trường nhất vẫn là mát xa cho mấy con gà đã mổ sạch ruột, rồi ướp kỹ, bọc giấy bạc, cho vào lò nướng. Món đơn giản, thô sơ, tiện lợi này lại là món trấn tiệm, món bắt buộc phải gọi. Một năm mà bán được 9999 con thì riêng ông chủ đã ăn hết 365 con.

Bên ngoài phố xá càng lúc càng ồn ào, mèo nhỏ bị tiếng động hấp dẫn quay đầu nhìn. Không chỉ mèo, ngay cả Giang Mãn cũng bị thu hút.

Cướp, cướp, bắt cướp, bắt cướp!”

“Cướp, đừng chạy!”

“Nó cướp điện thoại!”

Giờ mà còn cướp điện thoại giữa ban ngày ban mặt thì hiếm thật. Người bị cướp vừa chạy vừa la, còn tên cướp thì cắm đầu chạy trối chết. Ở giữa hai người còn có một chàng trai trẻ cũng đang đuổi theo. Nhìn bộ vó thì biết hồi còn đi học chắc chắn là trùm ba nghìn mét, chân dài cứ gọi là vun vút, khoảng cách với tên cướp càng lúc càng rút ngắn.

Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, ngay lúc Giang Mãn nghĩ tên cướp sắp bị tóm thì…

Tên cướp đột nhiên đứng lại.

Chàng trai trẻ đâm sầm vào hắn.

Chàng trai loạng choạng lùi lại hai bước.

Chàng trai ngã xuống đất.

Trên áo trắng của cậu ấy nở ra một đoá máu đỏ.

Máu tràn ra.

Cả con phố im bặt.

Những người vừa hô bắt cướp như bị ấn nút pause, ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng trước mặt.

Tên cướp run cầm cập, mặt mũi hoảng loạn, vậy mà không vứt dao còn định lao lên đâm thêm một nhát.

Giang Mãn nhíu mày, há miệng thở ra một luồng khí, tay vung lên.

vung như kiểu vung tay cao ném bánh bao ấy.

Bay theo một đường parabol cực chuẩn.

Tầm trăm mét đổ lại, cú ném của Giang Mãn chuẩn không cần chỉnh, trúng đầu tên cướp. Hắn không kịp la lấy một tiếng, gục luôn. Con dao rơi xuống đất, vang lên tiếng leng keng như có người đang gõ nồi.

Tiếng vang đó như bật công tắc đánh thức mọi người. Đám đông bắt đầu náo nhiệt lại, có người la lên gọi cảnh sát, gọi xe cấp cứu, có người chạy tới kiểm tra tình hình chàng trai, có người đi khống chế tên cướp, cũng có người giơ ngón cái về phía Giang Mãn.

Người đến sớm nhất là anh cảnh sát giao thông đang làm nhiệm vụ ở đầu đường. Vừa rồi anh ta đã chạy rồi, giờ càng phi như bay. Tới nơi là lo ổn định hiện trường liền.

“Đồng chí, phiền cậu đừng đi vội.” Anh cảnh sát mồ hôi ròng ròng gọi Giang Mãn.

Giang Mãn liếc con dao dính máu trên đất, gật đầu: “Tôi cũng không định đi.”

“Tôi không có ý giết người!”
“Tôi chỉ muốn trộm đồ!”
Tên cướp bị khống chế la lối, tăng thêm âm lượng cho hiện trường.

Giang Mãn bước tới cạnh chàng trai đang nằm trong vũng máu, đưa tay chạm vào vết thương, kéo ra một thứ u ám không ai thấy được.

Cướp điện thoại thôi thì đúng là không đến mức ra tay giết người, nhưng thứ dính trên dao lại khuếch đại tâm niệm xấu xa trong lòng hắn. Không phải hắn chưa từng nghĩ đến chuyện giết người, chỉ là chưa dám mà thôi.

Trong lòng bàn tay Giang Mãn, thứ u ám kia rít lên ghê rợn, vùng vẫy không ngừng. Giang Mãn bóp chặt lại.

Thứ đó bị tiêu diệt, máu ở vết thương chàng trai giảm đi, sắc mặt tái nhợt cũng khôi phục được chút hồng hào.

Việc tiếp theo cứ để bác sĩ lo là được.

Giang Mãn định đứng lên, nhưng tay bị ai đó túm lấy. Cậu ngạc nhiên nhìn bàn tay mình rồi nhìn người kia rồi lại nhìn bàn tay.

Người túm cậu không phải kiểu tay thon dài, khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay vừa phải như Giang Diệu. Dù sao Giang Diệu là người được ông trời ưu ái, cái gì cũng là hàng cao cấp.

Tay của người này rộng, dày, chỗ hổ khẩu có vết chai – là một đôi tay bắt người rất cừ.

Tim Giang Mãn chao đảo, ký ức xa xưa trỗi dậy. Cảm giác quen thuộc từ ba trăm năm trước từ cái chạm đầu tiên khi cậu chào đời hiện về rõ mồn một.

Đinh đoong đinh đoong.
Xe cấp cứu tới. Chàng trai trẻ được đưa đi.

Giang Mãn sờ tay mình, cảm giác bị nắm vẫn còn y nguyên.

Ba trăm năm trước, chính là cảm giác ấy!

“Giang Mãn.”

“Hử?”

“Không sao chứ?”

Giang Mãn cười hì hì: “Không sao. Có cướp vặt thôi, làm gì nghiêm trọng vậy.”

“Biểu cảm cậu không đúng lắm, thật sự ổn không?”

Giang Mãn nghiêng đầu nhìn thấy Giang Diệu, chẳng biết anh ấy tới đứng sau mình từ bao giờ. Khuôn mặt đẹp trai kia vẫn lạnh tanh, nhưng trong mắt lại như có sóng lớn gào thét.

“Tất nhiên là không sao rồi, ha ha ha ha, không có chuyện gì hết.”

Giang Mãn vừa nói vừa cười phá lên, cười đến gập người, tựa cả vào vai Giang Diệu.

Dưới đất vẫn còn vũng máu chưa lau. Xe cấp cứu vừa đi thì xe cảnh sát tới, còng tên cướp mang đi. Người qua đường đứng quanh quay clip, bàn tán xôn xao. Tiếng cười của Giang Mãn vang lên chẳng hợp thời, nhưng cậu thật sự nhịn không nổi, cậu muốn cười, cười đến chảy nước mắt.

“Cẩn thận cười tới tắc thở luôn đấy, bớt lại chút đi.”
Giọng Giang Diệu đầy ý cười, nhưng mặt lạnh như tiền, mắt lại gợn sát khí.

Giang Mãn dụi mắt: “Ừ ừ, không sao, tôi sắp cười xong rồi.”

Giang Mãn vẫn còn cười toe toét khi phối hợp với cảnh sát lấy lời khai. Cậu là người tốt việc tốt, bắt cướp, cứu người. Mà người bị đâm là một anh cảnh sát trẻ mới ra trường, mới vào đội hình sự được hai năm, theo lời mấy anh công an nói thì anh ấy tên Tiểu Lý, đang theo thầy phá một vụ án hóc búa, đã ba bốn ngày tăng ca liên tục. Hôm nay có manh mối nên mới được nghỉ tạm về nhà tắm rửa thay đồ, ai ngờ gặp ngay vụ cướp giữa đường, còn bị đâm!

Việc này khiến cảnh sát phải nghĩ rộng hơn.

Có khi nào tên cướp kia… không chỉ là cướp?
Có khi nào… còn chuyện khác?

Nhưng chuyện đó không phải chuyện Giang Mãn lo nữa. Cậu được Giang Diệu hộ tống đi lấy lời khai, rồi lại được hộ tống về nhà hàng, tiếp tục vào bếp làm gà. Còn Giang Diệu thì quay về chỗ cũ tiếp tục gõ chữ.

Phải nói thêm, từ sau khi Giang Mãn cứu Giang Diệu, không hiểu sao cậu ấy cứ như vật đính kèm bên người Giang Mãn. Đi đâu cũng cùng, ngay cả đi làm cũng theo. Kỳ lạ mà ai nhìn cũng thấy hợp lý đến lạ.

Hết chương 3.


*Ghi chú: Dưới đây là một ghi chú dài, không thích nghe có thể bỏ qua từ đây. Ảnh gà vs bánh bao chiên phía trên là một món ở Việt Nam.

Mười món gà quay nổi tiếng nhất Trung Quốc (Hỗ trợ dịch bởi Giai Phúc Trí aka GPT :v): 
Gà quay Đức Châu, Gà quay Đạo Khẩu, Gà quay Phù Ly Tập, Gà hun khói Câu Bang Tử, Gà hun khói Trác Tư Sơn, Gà nướng muối Quảng Đông, Gà ăn mày, Gà chảy nước miếng, Gà hấp nồi hơi, và Gà luộc chặt miếng (Bạch trảm kê).

1. Gà quay Đức Châu (huyện Dự Thành, Đức Châu, Sơn Đông)

Gà quay Đức Châu từng theo chân các chuyến tàu hoả len lỏi khắp Trung Quốc. Những năm 80–90, ai từng đi tàu đều biết món này – món ăn “quốc dân” trong toa tàu, được bán nhiều nhất bởi nhân viên phục vụ. Trên các sàn thương mại điện tử như Taobao, khi tìm từ khóa “gà quay”, món Đức Châu luôn đứng đầu với hàng vạn lượt bán.

Từ thời vua Càn Long triều Thanh, món này đã là cống phẩm Sơn Đông, được đưa vào cung tiến vua chúa. Nhật Bản cũng từng cử người sang học nghề chế biến món này. Thực tế, gà quay Đức Châu không xuất phát từ Đức Châu, mà từ huyện Dự Thành cách đó khoảng 100 dặm về phía Nam.

Đặc điểm nổi bật của món này là gà chín mềm rụng xương, thịt nguyên vẹn không nát, được mệnh danh là “gà quay rút xương”. Gà được chọn là gà non 2–3 cân, tẩm ướp kỹ, chiên sơ bằng dầu mới trong 2 phút cho vàng da rồi hầm 5 tiếng với nước dùng có hàng chục loại gia vị. Mỗi miếng gà đều đậm đà, thơm lừng, khó quên.

2. Gà quay Đạo Khẩu (trấn Đạo Khẩu, huyện Hoạt, An Dương, Hà Nam)

Gà quay Đạo Khẩu là di sản văn hóa phi vật thể tỉnh Hà Nam, mang danh hiệu “thương hiệu lâu đời Trung Hoa”. Nguồn gốc bắt đầu từ bếp ăn hoàng cung triều Thanh, năm Thuận Trị thứ 18, khi ngự trù Lưu Nghĩ dạy lại bí quyết nấu gà cho người dân làng vì cảm ơn ân nghĩa cũ. Người được truyền dạy – Trương Bỉnh – mở hiệu “Nghĩ Hưng Trương”, từ đó danh tiếng lan xa.

Gà quay Đạo Khẩu nổi tiếng bởi mùi thơm đậm đà, mềm rục, vị mặn ngọt vừa miệng, béo mà không ngấy, rút xương dễ dàng. Thịt được tẩm ướp với nhiều vị thuốc bắc quý, nấu bằng nước hầm cổ truyền lâu năm, màu sắc bắt mắt, hình như thỏi vàng, đầu ngậm đồng tiền – tượng trưng cát tường.

3. Gà quay Phù Ly Tập (trấn Phù Ly, huyện Dũng Kiều, Tô Châu, An Huy)

Là đặc sản nổi tiếng của An Huy, từng là món ăn trong quốc yến. Cùng với gà quay Đức Châu, Đạo Khẩu và gà hun Câu Bang Tử được gọi là “Tứ đại danh kê” của Trung Quốc. Gà có màu sắc đẹp, thơm lừng, thịt trắng mềm, béo nhưng không ngấy, xương dễ rút, cắn vào xương còn đọng lại mùi hương.

Ra đời từ đầu thế kỷ 20, người sáng lập là Hàn Cảnh Ngọc, ban đầu gọi là “gà quay Hàn thị”. Năm 1951, được nhà nước đặt tên lại là “gà quay Phù Ly Tập”, đến năm 1956 được công nhận là danh món Trung Hoa tại hội nghị toàn quốc về công nghiệp thực phẩm.

4. Gà hun khói Câu Bang Tử (trấn Câu Bang Tử, Bắc Trấn, Cẩm Châu, Liêu Ninh)

Ra đời năm Quang Tự thứ 15 (triều Thanh), sáng lập bởi Doãn Ngọc Thành nhờ học được bí quyết từ ngự trù trong cung, lập hiệu “Câu Bang Tử Gà Hun Khói”. Với 16 công đoạn chế biến tỉ mỉ, 30 loại gia vị chọn lọc, nước hầm truyền bốn đời, món gà này nổi danh khắp nơi đến năm 1983 được công nhận là thực phẩm cao cấp toàn quốc.

Tương truyền có món phụ gọi là “gà rơi nồi” bắt nguồn từ một lần Doãn Ngọc Thành ngủ quên bên bếp lửa, để gà chín quá lửa, nhưng không ngờ hương vị lại tuyệt hảo, gà mềm, ngọt, da giòntừ đó cải tiến thành món ăn trứ danh.

5. Gà hun Trác Tư Sơn (huyện Trác Tư, Ulanqab, Nội Mông)

Là đặc sản nổi tiếng của Nội Mông với lịch sử gần 100 năm, từng được xếp vào ba món gà nổi bật toàn quốc năm 1956, nổi tiếng tại khu vực Hoa Bắc và các tuyến đường sắt Bắc Kinh – Bao Đầu – Lan Châu… Năm 2019, được đưa vào danh mục nông sản đặc sắc quốc gia, là di sản văn hóa phi vật thể cấp tỉnh.

6. Gà nướng muối Hakka (Thâm Quyến, Mai Châu, Huệ Châu, Hà Nguyên…)

Món gà đặc sản truyền thống của người Khách Gia (người Hẹ) tại Quảng Đông. Nguyên liệu gồm gà nguyên con, muối, bột muối nướng, tạo ra hương vị mặn mặn, thơm nồng, thịt mềm, da giòn. Năm 2015, gà nướng muối được đưa vào danh mục di sản phi vật thể thành phố Huệ Châu.

Nguồn gốc món này bắt nguồn từ người Khách Gia trong quá trình di cư không có điều kiện nấu nướng nên nghĩ ra cách muối gà sống để bảo quản, khi ăn chỉ cần hấp chín nên gọi là “gà mặn Khách Gia”. Có ba cách chế biến: nướng muối, hấp muối, và nướng hơi muối.

7. Gà ăn mày (Thường Thục, Tô Châu, Giang Tô)

Còn gọi là “gà nướng đất” hay “gà bọc lá sen”, món ăn truyền thống của ẩm thực Tô Châu. Gà được bọc trong lá sen tươi, trát đất sét lên ngoài, nướng trong lửa cho đến khi chín mềm. Khi gỡ đất sét ra, lông gà bong theo, bên trong là thịt gà chín thơm phức, mềm béo, màu đỏ thẫm.

Truyền thuyết kể rằng xưa có một người ăn mày lang thang đến Thường Thục, được tặng con gà nhưng không có nồi niêu hay gia vị. Ông ta thịt gà, bọc bùn, vùi lửa nướng – kết quả là món ăn ngon bất ngờ. Gà ăn mày trở nên nổi tiếng cả nước sau khi phim “Anh hùng xạ điêu” (bản 1980s) có cảnh Hồng Thất Công ăn món này.

8. Gà chảy nước miếng (Cẩm Giang, Thành Đô, Tứ Xuyên)

Đặc sản trứ danh của ẩm thực Tứ Xuyên, gia vị phong phú, đầy đủ các vị cay, tê, mặn, ngọt, thơm nức mũi, thịt gà chín mềm giữ được vị ngọt nguyên bản. Nổi tiếng đến mức có câu ví “Thơm ba nghìn dặm đất Ba Thục, Danh vang nức tiếng mười hai châu.”.

Tên gọi “gà chảy nước miếng” bắt nguồn từ văn của Quách Mạt Nhược khi ông kể lại kỷ niệm ăn gà luộc với dầu ớt thời niên thiếu ở Tứ Xuyên, “nghĩ lại mà thèm nhỏ dãi”. Thực tế món này dùng rất nhiều tiêu Tứ Xuyên nên khi ăn sẽ khiến miệng tê rần, nước dãi chảy ra không kiểm soátnên mới gọi tên vậy.

9. Gà hấp nồi hơi (huyện Kiến Thủy, Vân Nam)

Một món nổi tiếng thuộc nền ẩm thực Vân Nam, dùng một loại nồi đặc biệt gọi là “nồi hơi” bằng đất nung, khi nấu tạo nên món ăn giữ nguyên vị gà. Gà được chặt nhỏ, hấp trong 3–4 giờ với gừng, muối, thảo quả…, hơi nước từ nồi dưới bốc lên làm chín món ăn, giữ lại gần như trọn vẹn chất ngọt của thịt gà.

Gà nồi hơi xuất hiện từ thời Càn Long nhà Thanh từng được dùng trong quốc yến.

10. Gà luộc chặt miếng (Bạch trảm kê)

Phổ biến ở Quảng Đông, Quảng Tây, Hải Nam, Thượng Hải, Giang Tô, Chiết Giang…

Đây là một món ăn nổi tiếng của ẩm thực Quảng Đông, thường dùng gà tam hoàng (chân vàng, da vàng, mỏ vàng), mang luộc vừa chín tới, không thêm gia vị để giữ vị nguyên bản. Da gà giòn, thịt mềm, thanh đạm, ăn mãi không ngán. Gà Thanh Bình là một biến thể nổi tiếng của món này.

Tại Thượng Hải, gà luộc hiệu Tiểu Thiệu Hưng là thương hiệu trứ danh, gà được chọn kỹ, chế biến tỉ mỉ, màu da vàng óng, da mỏng, thịt mềm, nước chấm đậm vị, ăn kèm cực kỳ hài hòa.

Ngoài 10 món nổi danh trên tác giả có giới thiệu thêm 150 món gà và địa chỉ quán nổi tiếng khác nhau.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play