Thư ký Dương chưa từng thấy đại thiếu gia nhà mình được người khác đút cho ăn, nhất là món cà ri cá viên mà anh xưa nay chưa từng động đến.
Suýt nữa thì cằm rơi xuống đất vì sốc!
Chưa kể người đút ăn lại chính là vợ nuôi từ bé của em họ đại thiếu gia – mối quan hệ này đúng là rối rắm đến mức không thể tưởng tượng nổi!
Thiếu gia Trần Tùng Hiền bị cha sắp xếp đi châu Phi, mấy ngày trước phản kháng mãi mà không có hiệu quả, hôm nay mới nghe ngóng được là do anh họ đề xuất với cha mình.
Thế là cậu ta lập tức chạy đến, định chất vấn anh họ về chuyện sang châu Phi.
Thư ký Dương thầm khen mình lanh trí, nhanh chóng lên trước để “thông báo tình hình”, nếu không để Trần thiếu gia bắt gặp cảnh tượng này thì rắc rối to rồi!
Thế nhưng hai nhân vật chính lại điềm tĩnh đến kỳ lạ.
Cô Lâm rõ ràng có vị hôn phu chính thức vậy mà vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn. Còn đại thiếu gia và vợ nuôi từ bé của em họ thân mật đến thế, vậy mà mặt không đỏ tim không loạn, chỉ thản nhiên nói: “Ừ. Cậu dẫn cô Lâm... dùng thang máy riêng xuống dưới mua ít quần áo.”
Thư ký Dương lại được phen chấn động!
Đại thiếu gia đây là lần đầu tiên mua quần áo cho phụ nữ đó!
Cả Hương Cảng có biết bao người dõi theo chuyện hôn nhân của đại thiếu gia, bao nhiêu người muốn gả vào nhà họ Trình, ai mà ngờ được... đại thiếu gia lại đối xử với vợ nuôi từ bé của em họ như vậy...
Gương mặt thư ký Dương méo mó như quả mướp đắng, nhưng cũng chỉ có thể đưa Lâm Khả Doanh rời đi sang trung tâm thương mại kế bên chọn đồ.
Trình Vạn Đình nhìn bóng lưng mặc váy trắng hoa nhỏ rời khỏi văn phòng, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, trước mắt dường như lại hiện lên phần eo và cổ tay trắng trẻo "vô tình" lộ ra kia.
Dù sao thì... cũng nên che chắn kín đáo một chút.
Một lát sau, Trần Tùng Hiền xông vào văn phòng anh họ như một cơn gió lốc, chẳng chút khách sáo.
“Anh họ! Sao anh có thể để em đi châu Phi chứ!” Trần Tùng Hiền gấp gáp đến mức sắp khóc, tuyệt đối không muốn chịu khổ ở châu Phi, “Anh có biết châu Phi hoang vu và đáng sợ đến mức nào không? Em mà qua đó thì sống thế nào được?”
Trình Vạn Đình hơi nhíu mày, cầm lấy muỗng từ tốn múc một thìa chè đậu xanh đưa lên miệng, từng động tác đều toát ra vẻ tao nhã giống như đang thưởng thức sơn hào hải vị trong khách sạn Peninsula chứ không phải đang ăn quà vặt ngoài vỉa hè.
Trần Tùng Hiền chưa từng thấy anh họ ăn mấy món lề đường này, ngạc nhiên vô cùng, vội vàng ngồi xuống tiếp tục van nài: “Anh họ, anh khuyên ba em đi mà!”
Châu Phi là nơi nào chứ – nắng nóng, khô hạn, chẳng có gì ăn, chẳng khác nào chịu đày đọa!
Huống chi cậu còn có bạn gái, ai lại để bị chia cách cả tháng trời thế này!
Thế nhưng Trình Vạn Đình hoàn toàn không bị lay động bởi những lời than thở của em họ, uống thêm vài muỗng chè rồi ánh mắt lướt qua hộp cà ri cá viên vàng óng, trong tai dường như còn vang lên câu nói giòn tan kia — Cái này ngon lắm.
Trần Tùng Hiền vẫn tiếp tục kể lể thảm cảnh nếu mình bị đày sang châu Phi, nhưng chẳng bao lâu thì phát hiện anh họ chẳng hề để tâm, thậm chí còn bắt đầu ăn luôn cà ri cá viên.
Theo như cậu biết, anh họ chưa bao giờ ăn những món ăn đường phố như thế, thậm chí còn chẳng mặn mà với sơn hào hải vị, xưa nay rất ít ham muốn ăn uống.
Không, phải nói là anh họ chẳng có ham muốn gì cả — từ miếng ăn đến chuyện nam nữ, chỉ yêu thích kinh doanh và kiếm tiền.
“Anh họ, em sắp bị đày ra châu Phi rồi mà anh còn có tâm trạng ăn mấy thứ này à.”
Cà ri cá viên dai giòn, hương vị nồng đậm đầy kích thích, Trình Vạn Đình nếm thử một viên rồi đặt đũa tre xuống, quay đầu nhìn em họ: “Đi châu Phi rèn luyện cũng tốt. Chuyện này đã quyết.”
“Nhưng mà…” Trần Tùng Hiền còn định tranh luận nhưng vừa thấy sắc mặt nghiêm túc của anh họ thì lập tức câm nín.
Trần Tùng Hiền nghi ngờ không biết gần đây mình đã đắc tội gì với anh họ, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, chỉ đành đổi chủ đề khi đứng dậy rời đi: “Vậy... anh họ... chuyện vợ nuôi từ bé giúp em xử lý sớm một chút nhé.”
Vợ nuôi từ bé còn chưa rời đi, lòng cậu còn chưa yên!
Chỉ sợ bị phá tan uyên ương, cuối cùng lại phải lấy một cô gái quê mùa thật sự!
Cắn răng một cái, Trần Tùng Hiền hạ quyết tâm: “Em đồng ý thêm hai mươi vạn nữa, chỉ cần có thể nhanh chóng tống cổ cô ta đi. Anh họ, mấy chục vạn đâu phải con số nhỏ, anh chỉ cần đưa người đi, xóa hết dấu vết ra vào Hương Cảng của cô ta, đừng để ông nội em phát hiện là được.”
Trình Vạn Đình đang dùng khăn tay màu xám lau lòng bàn tay rộng lớn, nghe vậy cũng không ngẩng đầu, chỉ chậm rãi thốt ra từng chữ: “Xem biểu hiện của cậu đã.”
Trần Tùng Hiền: “…”
Tức đến nỗi không dám nói gì, chỉ có thể nhanh chóng chuồn đi.
Lúc Trần Tùng Hiền xuống tới sảnh tầng một bằng thang máy thì vừa vặn gặp thư ký Dương quay lại.
“Anh Dương, gần đây anh họ em có gì kỳ lạ không? Em cứ cảm thấy anh ấy có ý kiến gì với em ấy!” Trần Tùng Hiền biết Dương Minh Huy là cánh tay đắc lực bên cạnh anh họ, hỏi anh ta chắc chắn có kết quả.
Thư ký Dương vừa mới tiễn được một “Bồ Tát sống”, giờ lại nghe Trần thiếu gia hỏi như vậy, tim suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Ba người các người rốt cuộc là quan hệ kiểu gì vậy hả!
“Trần thiếu gia, chuyện này tôi làm sao mà biết được, tôi không biết gì cả đâu.”
Trần Tùng Hiền: “?”
Sau khi khéo léo tiễn được Trần thiếu gia đi, thư ký Dương không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà không để cậu ta bắt gặp cô Lâm ở đây, nếu không thì...
Chỉ là không ngờ đại thiếu gia xưa nay vốn xa lánh nữ sắc lại cùng vợ nuôi từ bé của em họ…
Haiz… đúng là nghiệt duyên mà!