Phòng làm việc của vị hôn phu vô cùng rộng rãi sang trọng, ước chừng rộng đến sáu, bảy chục mét vuông. Sàn nhà trải thảm đen, ghế sofa da đen và bàn trà gỗ lim bố trí xen kẽ có trật tự, gần như sạch sẽ đến mức lạnh lẽo. Sau bàn làm việc bằng gỗ lim, người đàn ông đang cúi đầu xem văn kiện.

Lâm Khả Doanh đặt phần đồ ăn vặt mua từ quán lề đường — hoàn toàn không hợp với không khí sang trọng nơi đây — lên bàn trà. Khi vị hôn phu ngẩng đầu nhìn sang, cô liền nở nụ cười được chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, dịu dàng nói:

“Đại thiếu gia, anh thử món chè này và chút đồ ăn vặt đi.”

Tới giờ Lâm Khả Doanh vẫn chưa biết rõ tình hình cụ thể của vị hôn phu. Một là vì bất đồng ngôn ngữ, hai là cô không dám tùy tiện hỏi han người khác trong biệt thự của anh, sợ bại lộ thân phận khả nghi của mình.

Nhưng cứ mỗi lần gọi “đại thiếu gia” là cô lại thấy bản thân như một tiểu nha hoàn trong thời phong kiến vậy.

Phiền não thật.

Trình Vạn Đình đứng dậy đi về phía ghế sofa, áo sơ mi trắng kết hợp cùng áo gi-lê xám sọc, tay áo sơ mi được xắn lên hai vòng để lộ đoạn cánh tay rắn chắc, đôi chân dài bọc trong quần tây xám như kéo dài mãi không dứt.

Mi mắt Lâm Khả Doanh giật nhẹ, cảm thán rằng vị hôn phu này đúng là một người đàn ông điển trai, không chỉ có gương mặt đẹp mà thân hình cũng cực kỳ chuẩn.

Nếu không phải biết rõ người này cực kỳ ghét bỏ cô vợ hứa hôn từ nhỏ, thà bỏ ra một triệu để hủy hôn thì cô cũng muốn thử xem có thể yêu đương được không.

Thôi bỏ đi, thực tế vẫn là nên lấy tiền thì hơn.

Trong đầu cô hiện lên đủ loại suy nghĩ, đôi mắt hạnh xinh đẹp long lanh như lưu ly phản chiếu ánh nắng vàng xuyên qua cửa sổ.

Trình Vạn Đình nhìn vào ánh mắt ấy, bất giác nhớ lại hình bóng mặc áo hoa hôm đó tại Sở Giao Dịch Viễn Đông, vừa ngồi xuống vừa hỏi:

“Cô hiểu cổ phiếu à?”

Lâm Khả Doanh đang định mở nắp hộp chè để lấy lòng anh thì bị câu hỏi làm sững người. Vốn định chối phắt nhưng phản ứng kịp rất nhanh.

Chắc chắn là anh đã nhìn thấy hoặc nghe được điều gì, nếu không sao lại hỏi vậy.

“Nghe nói thị trường cổ phiếu ở Hương Cảng náo nhiệt nên tôi chỉ đến xem cho biết thôi.” – cô trả lời rất cẩn trọng.

Trình Vạn Đình nếm thử một thìa chè đậu xanh mát lạnh, ánh mắt lướt qua chữ “Hà Ký” in trên hộp giấy. Vừa định mở miệng thì người đối diện đã nhiệt tình đẩy qua phần cá viên cà ri đang tỏa ra mùi hương kỳ lạ.

Hiếm khi được ở riêng cùng vị hôn phu, Lâm Khả Doanh tất nhiên không muốn bỏ lỡ cơ hội “diễn đúng kịch bản”.

Đôi mắt Trình Vạn Đình hơi nheo lại, từ chối thẳng:

“Tôi không ăn thứ này.”

Anh vốn dĩ không hứng thú với mấy món vặt vỉa hè.

Thậm chí cả vi cá hay bào ngư cũng chẳng mấy quan tâm.

Lâm Khả Doanh liền dịch sang ngồi gần anh hơn, định tung chiêu mạnh. Dù gì lần trước chỉ nhờ mời chè đậu xanh với bánh nếp ngải mà tài khoản của cô đã tăng vọt hai mươi vạn!

Cô trực tiếp gắp một viên cá viên cà ri bằng đũa đưa đến sát miệng người đàn ông, ra vẻ quan tâm nói:

“Tôi nghe thư ký Dương nói anh bận rộn đến mức chẳng có thời gian ăn cơm, nên anh ăn một chút nhé.”

Tình cảm của vợ nuôi từ bé dành cho vị hôn phu được gửi gắm trong viên cá viên tự tay đút này!

Theo như kịch bản, người đàn ông này lẽ ra nên cực kỳ chán ghét, chỉ mong nhanh chóng đuổi cô đi.

Khuôn mặt Trình Vạn Đình sắc sảo, các đường nét cứng cáp lạnh lùng. Khi đột nhiên bị người khác đút đồ ăn tới tận miệng, tay đang cầm thìa cũng khẽ siết chặt.

Mùi hương nhàn nhạt thoảng qua, khó nắm bắt. Trong khóe mắt anh có thể thấy được phần eo trắng nõn của người phụ nữ do động tác đưa tay mà áo xô lệch, cùng với cổ tay trắng ngần lộ ra dưới ống tay áo.

Anh nghiêng đầu một chút, đôi mắt thâm sâu chạm vào ánh nhìn long lanh như nước thu của cô. Trong đôi mắt ấy chỉ có phản chiếu của một mình anh, kèm theo nụ cười mỏng manh.

Giây phút đó, anh cuối cùng cũng xác định: vợ nuôi từ nhỏ của em họ đang quyến rũ mình.

Trình Vạn Đình từ trước đến nay luôn giỏi dứt khoát xử lý những kẻ mưu cầu tình cảm phiền phức:

“Cô Lâm, xin hãy tự trọng.”

Lâm Khả Doanh không ngờ vị hôn phu không hề khó chịu hay tức giận như trong kịch bản mà chỉ lạnh nhạt nhắc nhở một câu.

Cô khựng lại, giả vờ rụt rè:

“Tôi chỉ thấy anh chưa ăn cơm, lo lắng thôi mà.”

Trình Vạn Đình từng thấy qua biết bao lời tỏ tình, dù kín đáo hay thẳng thắn, sắc mặt vẫn không thay đổi, lạnh nhạt từ chối:

“Đó không phải chuyện cô cần bận tâm.”

“Tôi biết, tôi chẳng có chỗ nào xứng cả…” – Lâm Khả Doanh âm thầm khen ngợi diễn xuất của mình, ngoài miệng vẫn không ngừng bày tỏ tình cảm – “Nhưng dù không có khả năng, tình cảm của tôi cũng không thay đổi.”

Ánh mắt Trình Vạn Đình trở nên lạnh lùng, trong lòng lại cho rằng người phụ nữ này vì muốn ở lại Hương Cảng nên không tiếc thủ đoạn:

“Cô cũng chẳng màng tới hôn ước của mình nhỉ.”

Rõ ràng là vợ nuôi từ nhỏ của Trần Tùng Hiền, vậy mà chẳng có chút rào cản tâm lý nào khi đi quyến rũ anh – người anh họ của vị hôn phu.

Lâm Khả Doanh không dám bàn nhiều về chuyện hôn ước hay vị thương nhân giàu có năm xưa. Dù sao cô cũng đâu có ký ức của nguyên chủ, nói nhiều càng dễ lộ tẩy thân phận “hàng giả”.

Cô chỉ có thể trả lời mơ hồ mà kiên định:

“Hôn ước đã được hủy nhưng tình cảm của tôi thì không thay đổi.”

Dù gì trong nguyên tác, nguyên chủ cũng vì ôm mãi mối si tình không dứt mà khiến đối phương liên tục nâng mức tiền bồi thường chỉ để mong cô chịu buông tay.

Trình Vạn Đình nhìn thẳng vào đôi mắt cô, lại bị sự kiên quyết ấy làm sững người, ánh mắt trầm ngâm quan sát cô.

Lâm Khả Doanh cầm đũa đến mỏi tay, thấy anh không nổi giận, không tỏ ra mất kiên nhẫn mà còn có chút cảm xúc không rõ đang cuộn lên trong mắt, cô bèn quyết tâm tiến thêm một bước.

Tay còn lại rón rén kéo lấy vạt áo sơ mi bên hông anh, nhẹ nhàng giật hai cái.

Trình Vạn Đình cúi mắt nhìn thấy ngón tay mảnh khảnh táo bạo đang nắm lấy áo anh, đầu ngón tay trắng ngần lướt nhẹ qua lớp áo sơ mi, chạm khẽ vào cơ bụng, thoáng rồi tan biến như chưa từng tồn tại.

“Đại thiếu gia, anh thử một miếng đi.” – Lâm Khả Doanh dịu dàng nói, thậm chí đã chuẩn bị tinh thần cho việc anh hất tay cô ra hoặc bỏ đi vì tức giận – “Thật sự ngon lắm đấy.”

Chỉ vừa lúc cô ấy vừa dứt lời thì cánh cửa văn phòng bỗng nhiên bị mở ra.

“Đại thiếu gia, Trần thiếu gia đột ngột đến, cậu ấy đến tìm ngài!”

Thư ký Dương xông vào với vẻ hoảng hốt và bất lịch sự chưa từng có, nhìn thấy cảnh tượng “hỗn loạn” trong phòng liền lùi lại một bước, nuốt khan cổ họng mà ấp úng kêu lên.

“Đại thiếu gia, ngài thận trọng chút đi! Người ta là hôn phu danh chính ngôn thuận đấy! Nhìn hai người như thế này... có lễ phép không vậy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play