Mùa hè năm 1980.
Dưới cái nắng gay gắt, từng vệt ánh vàng vỡ vụn rắc xuống mặt biển gợn sóng tạo nên một khung cảnh lấp lánh như dát bạc. Xa xa giữa vùng biển quốc tế mênh mông chỉ có một chiếc tàu chở hàng trắng bốn tầng băng băng rẽ sóng, thân tàu sắc sảo lướt qua làn nước xanh biếc tạo nên từng đợt sóng trắng cuộn trào.

Trên boong tàu, làn gió biển mặn nồng lướt qua. Từ con tàu xa hoa ấy, Lâm Khả Doanh ngoái nhìn về hướng đông nam, nơi chỉ còn những bóng hình lờ mờ, chẳng còn chút dấu vết nào của đất liền.

Chiếc tàu này khởi hành từ Ninh thị đến Cảng Thành, chở đầy hàng dệt may nhẹ, từ bến cảng Cảng Thành sẽ tiếp tục xuất khẩu ra nước ngoài – đây là một trong những phương thức quan trọng để Ninh thị thu về ngoại tệ.

Ngoài tầng chở hàng, con tàu được chia làm ba tầng: tầng một là đại sảnh và nhà ăn rộng lớn sang trọng. Trong năm ngày di chuyển trên biển, tại đại sảnh đã diễn ra vài buổi hòa nhạc, khiêu vũ cùng với những món ăn thịnh soạn.

Tầng hai và tầng ba là nơi ở của những nhân vật có máu mặt. Lâm Khả Doanh nghe nói trên tàu có không ít quan chức cấp cao và thương nhân giàu có.

Dĩ nhiên Lâm Khả Doanh không ở trong những phòng sang trọng đó. Cô cùng với các thủy thủ ở tại những phòng bên cạnh đại sảnh tầng một – diện tích nhỏ, nội thất giản dị – nhưng với một người không có giấy thông hành chính thức như cô, đó đã là đặc ân lớn lắm rồi.

So với việc vượt biên trái phép đến Cảng Thành, như vậy vẫn còn tốt hơn rất nhiều.

Tựa người lên lan can tàu, vài sợi tóc con lòa xòa trên trán bị gió biển thổi tung. Hai bím tóc đen nhánh óng ả ngoan ngoãn đặt trên vai. Lâm Khả Doanh mặc chiếc áo xanh đậm hoa nhí vá chằng vá đụp phối cùng quần dài đen. Cô có thể cảm nhận rõ ánh mắt quan sát từ xung quanh.

Không ai nói lời nào, nhưng sự khinh miệt và ghét bỏ trong ánh mắt ấy hoàn toàn không che giấu.

Lâm Khả Doanh cụp mắt nhìn xuống bộ dạng của mình, quả thật có chút quê mùa. Nhưng cô đâu còn cách nào khác – trong túi chẳng có lấy một đồng.

Ba ngày trước, Lâm Khả Doanh của hiện đại – người đã vất vả làm việc suốt mười năm mới thăng chức, tăng lương và mua được căn nhà đầu tiên – đột tử khi đang làm thêm. Cô xuyên vào một cuốn tiểu thuyết niên đại, trở thành một cô gái đáng thương trùng tên trùng họ với mình.

Nguyên chủ khi xuất hiện trong sách chẳng có người thân hay bạn bè, ngoại hình xinh đẹp nhưng vì xuất thân nghèo khó nên tự ti yếu đuối. Cô dần trở thành phông nền làm nổi bật nữ chính tự tin rộng lượng. Si mê nam chính, hi sinh vô điều kiện, đối đầu gay gắt với nam phụ yêu nữ chính. Kết cục cô bị nam phụ thứ ba – một kẻ cố chấp – ép cưới, sống những ngày tháng khổ cực trong thời đại kinh tế phồn vinh, cũng chẳng được hưởng hạnh phúc lấy một ngày.

Về xuất thân của nguyên chủ, sách chỉ nhắc qua: khi còn nhỏ cha mẹ mất, suýt chết đói thì được một gia đình thương nhân cứu giúp nhận nuôi. Vì thông minh, lanh lợi và ngoan ngoãn nên được định sẵn làm dâu nuôi từ bé cho cháu đích tôn nhà họ. Cô theo họ học chữ, học văn hóa.

Nhưng niềm vui chẳng kéo dài.
Hai năm sau, tình thế thay đổi, gia đình thương nhân dù có hiến xưởng tặng nhà vẫn không thoát khỏi vận hạn. Nhìn thấy nguy cơ cận kề, họ đành bán hết tài sản, mang theo số tiền lớn di cư sang Cảng Thành.

Do tình hình căng thẳng, chỉ người thân máu mủ trong nhà mới được phép rời đi. Nguyên chủ – một nàng dâu nuôi cùng với quản gia, người làm – bị chặn lại, không được lên chuyến tàu sang Cảng Thành.

Về sau vì chính sách kéo dài suốt mấy chục năm, Đại Lục và Cảng Thành gần như không liên lạc. Nguyên chủ cũng không bao giờ được gặp lại gia đình thương nhân năm xưa. Mãi đến thời kỳ cải cách mở cửa, lão quản gia sau nhiều năm mới tìm được cách liên lạc được với chủ cũ ở Cảng Thành, nhưng chưa kịp khởi hành thì đã qua đời. Nguyên chủ một mình đến Hương Cảng tìm người, bị thiếu gia – vị hôn phu – từ hôn, đành đơn độc quay về Đại Lục bước vào vòng xoáy tình cảm với nam chính, nam phụ và nam phụ thứ ba kéo dài suốt hơn hai mươi năm.

Lâm Khả Doanh xuyên vào lúc đang trên tàu đến Cảng Thành: cạn lời!

Tìm người thân thất bại, cô – một cô gái phương Bắc đến từ Đại Lục – chỉ có thể hứng chịu kỳ thị. Quay về Đại Lục lại là chuỗi drama tình cảm dài lê thê đang chờ.

Nhưng lúc này, trước sau chỉ là biển khơi mênh mông, cô không còn đường lui, chỉ có thể cắn răng mà đến Cảng Thành trước đã.

Còn sau khi đến Cảng Thành thì...
Lâm Khả Doanh cố gắng nhớ lại tình tiết trong truyện, hồi tưởng đến một đoạn ngắn mà không mấy ai chú ý: vị hôn phu kia của nguyên chủ là đại thiếu gia vừa đẹp trai vừa giàu có, hào phóng rộng rãi, nhưng lại cực kỳ căm ghét chế độ hôn nhân phong kiến kiểu “con dâu nuôi từ bé”. Anh ta thà bồi thường một khoản tiền lớn – một triệu đô la Hồng Kông, cũng nhất quyết không cưới một cô gái phương Bắc từ Đại Lục sang.

Lâm Khả Doanh đã cày cuốc nửa đời người, đến phút cuối chẳng hưởng được gì, đột tử tức tưởi. Giờ đây cô chẳng muốn “cày” nữa.

Cứ để hắn từ hôn cũng được, miễn là cô lấy được tiền bồi thường là ổn!
Một triệu đấy! Dù là đô la Hồng Kông, quy đổi ra cũng hơn ba mươi vạn tệ!

Ở thập niên 80 mà có trong tay ba mươi vạn tệ thì chính là đại gia!

Phải biết, thời đó chỉ cần tám hào là mua được một cân thịt heo, năm sáu trăm tệ là có cái tivi trắng đen, mười ngàn tệ là mua được căn tứ hợp viện hai trăm mét vuông ở thủ đô!

Đến lúc đó, cô cầm tiền quay về đại lục, mua vài căn tứ hợp viện, đầu tư kinh doanh đôi chút, cứ thế mà nằm cũng có tiền đổ vào túi.

“Quý khách thân mến, tàu sắp cập bến cảng Cửu Long...”

Tiếng phát thanh trên tàu đột ngột vang lên bằng cả tiếng Quảng và phổ thông kéo Lâm Khả Doanh trở về hiện thực. Đôi tay mảnh mai vén tóc, cô vội vàng quay về khoang tàu, đập vào mắt là cảnh tượng xa hoa tráng lệ.

Đại Lục những năm 80 chỉ mới bắt đầu phát triển, còn Cảng Thành thì đã vô cùng phồn vinh. Chỉ nhìn một góc nhỏ trên con tàu cũng đủ cảm nhận được phần nào.

Tiếng nhạc "Dòng sông Danube xanh" vang lên trong đại sảnh tầng một, những thương nhân giàu có tinh anh nâng ly sâm panh chúc mừng, thưởng thức cảnh nam nữ khiêu vũ điệu Valse giữa sàn nhảy.

Lâm Khả Doanh tạm thời không có tâm trạng để thưởng thức cảnh sắc, vội vã trở về phòng thu dọn hành lý, hoàn toàn không nghe thấy những lời bàn tán sôi nổi trong đại sảnh.

“Nghe nói đại thiếu gia nhà họ Trình và Chủ tịch Trình không hợp nhau, trong cuộc họp hội đồng quản trị, chủ tịch còn nổi giận nữa cơ...”

“Đại thiếu gia nhà họ Trình vừa đẹp trai lại vừa giàu có, ở độ tuổi này mà đã điều hành Tập đoàn Vận tải Hoàn Vũ đâu ra đấy, hơn hẳn đám công tử chỉ biết ăn chơi đua ngựa. Chủ tịch Trình đúng là chẳng biết hài lòng.”

“Nghe nói Chủ tịch Trình muốn sắp xếp một cuộc hôn nhân giữa đại thiếu gia và con gái của giám đốc ngân hàng HSBC, nếu thành thì nhà họ Trình ở Cảng Thành sẽ như hổ thêm cánh.”

Chiếc tàu hàng Hoàn Vũ này chính là một trong năm chiếc tàu lớn thuộc Tập đoàn Vận tải Hoàn Vũ do nhà họ Trình điều hành, được mua lại từ nước M cách đây bảy năm với giá 900.000 USD.

Các hành khách bàn tán xôn xao chuyện nhà chủ tàu hết lần này đến lần khác, mãi cho đến khi thấy thỏa mãn rồi mới chuẩn bị rời tàu.

Tiếng còi tàu vang lên trầm bổng, tàu cập bến tại bến cảng Cửu Long. Trên boong tàu người người chen chúc, những thương gia và tinh anh trong bộ vest chỉnh tề nối đuôi nhau rời tàu. Trong khi đó, Lâm Khả Doanh mặc chiếc áo sơ mi hoa xanh đậm, tết hai bím tóc ngô, trông chẳng khác gì một kẻ từ thế giới khác xâm nhập vào nơi này, cực kỳ lạc lõng.

Sau vài ngày lênh đênh trên biển, vừa đặt chân lên mặt đất, Lâm Khả Doanh chỉ cảm thấy ngỡ ngàng như trong mộng.

Trước mắt là những tòa nhà cao tầng san sát, sau lưng là bến cảng náo nhiệt với những công nhân bốc dỡ hàng hóa, phồn hoa đến choáng ngợp, hoàn toàn khác xa với tình hình trong nước lúc bấy giờ.

Xung quanh là những lời nói cô nghe không hiểu khiến tim cô thắt lại, không tránh khỏi bất an.

Trong nguyên tác, thân thế của nguyên chủ được nhắc đến rất sơ sài, càng không có thông tin cụ thể về gia đình thương nhân giàu có đã nhận nuôi cô. Ngay cả họ của vị hôn phu cô cũng không biết, chỉ mơ hồ nhớ trong ký ức của nguyên chủ, người đàn ông ấy thường được gọi là “đại thiếu gia,” đôi khi có người gọi là “anh Tùng Hiền.”

Chỉ có một chi tiết tác giả từng nhắc đến trong lúc than thở số phận bi thương của nguyên chủ: quản gia cũ đã liên hệ với chủ nhân cũ, sẽ có người mang tín vật đến đón cô khi con tàu cập cảng.

Cô ngó quanh tìm kiếm, cuối cùng cũng thấy một chàng trai trẻ đang cầm tín vật giữa đám đông!

— “Cô là cô Lâm Khả Doanh phải không?” Giọng nói mang âm điệu quê nhà vang lên khiến người ta cảm thấy thân quen.

“Cô Lâm, đại thiếu gia sai tôi đến đón cô.” A Huy cầm theo một chiếc khăn tay thêu hoa mẫu đơn đặc trưng của Ninh thị.

A Huy vượt biên đến Cảng Thành cách đây năm năm, sau đó được nhà họ Trần cưu mang. Nhờ vóc dáng và thân thủ tốt, anh ta trở thành vệ sĩ của nhà họ Trần.

Lâm Khả Doanh ngồi vào chiếc xe hơi sang trọng, qua cửa sổ nhìn cảnh xe cộ tấp nập ngoài đường, lòng không khỏi tò mò.

Cùng lúc đó.
Tòa nhà tổng bộ của Công ty Dương Hành Nghi Hòa ở Vịnh Đồng La, cửa lớn được nhân viên an ninh mở ra, một bóng dáng cao lớn mặc đồ đen hiện lên

Người đàn ông dáng cao mặc âu phục đen trầm ổn, sải bước dài rồi cúi người ngồi vào chiếc Rolls-Royce Silver Spur đang đậu bên đường.

Vừa ngồi xuống, động cơ xe khởi động, giọng thư ký phía sau vang lên báo cáo công việc: “Đại thiếu gia, nếu hôm nay gặp gỡ giám đốc Nghi Hòa mà bị chủ tịch phát hiện thì...”

Người đàn ông đang ngồi thẳng lưng lật xem tờ Nhật Báo Cảng Thành ngước mắt lên, ánh nhìn lạnh lùng liếc qua khiến thư ký lập tức im miệng.

“Chuyện này đừng để ông già biết.” Trình Vạn Đình nói giọng trầm thấp như không để tâm.

“Vâng.” Thư ký Dương cười gượng, kẹt giữa hai thế hệ quyền lực nhà họ Trình cố tìm cách cân bằng, “Giờ bến cảng Cửu Long là miếng bánh béo bở, Nghi Hòa không dễ buông tay, còn có lão già họ Lưu đang nhắm vào, muốn giành được cũng không đơn giản.”

Hôm nay trong cuộc gặp ngắn với giám đốc Nghi Hòa về mảng vận tải đường biển, Trình Vạn Đình đã dò xét được thái độ của họ đối với cảng Cửu Long và đã có kế hoạch: “Cứ để bọn họ tranh nhau, cổ phiếu sẽ bị đẩy lên, chúng ta chỉ cần quan sát biến động.”

Thư ký Dương lập tức động não rồi dè dặt hỏi: “Nếu lão già họ Lưu thật sự giành được thì sao...”

“HSBC sẽ không đồng ý.” Trình Vạn Đình không ngẩng đầu, lời lẽ chắc nịch, ánh mắt rơi vào trang giải trí, thấy tiêu đề nổi bật: Con trai trưởng nhà họ Trần – đại gia ngành dệt may – dính tin đồn với Hoa hậu Hồng Kông mới nổi, hàng mày anh hơi nhíu lại, lộ vẻ bất đắc dĩ, “Xóa chuyện của Tùng Hiền đi, suốt ngày lên báo với tin đồn, dì mà thấy chắc lại đau đầu.”

“Rõ.”

Chiếc Rolls-Royce Silver Spur đi được nửa đường, thư ký Dương ghi nhớ chỉ thị của cậu chủ rồi mới nhắc tới chuyện khác: “Đại thiếu gia, Trần thiếu gia có việc muốn nhờ ngài, đã hẹn ăn tối tại khách sạn Văn Hoa.”

Trình Vạn Đình vốn không định đi nhưng chợt nhớ tuần sau là sinh nhật năm mươi của dì nên gật đầu đồng ý.

Xe chuyển hướng đến Trung Hoàn, chạy thẳng tới khách sạn Văn Hoa. Trong phòng VIP tầng 23 yên tĩnh và riêng tư, Trần Tùng Hiền – cháu đích tôn nhà họ Trần – ngồi nghiêm chỉnh nghe anh họ Trình Vạn Đình răn dạy, thái độ tốt đến lạ.

Trình Vạn Đình hơn Trần Tùng Hiền ba tuổi, năm nay hai tám, thường xuyên phải xử lý các scandal của cậu em họ này, không tránh khỏi vừa nghiêm giọng vừa nhắc nhở: “Dì sức khỏe không tốt, nếu cậu còn biết nghĩ thì bớt lên báo với mấy trò bậy bạ đi.”

“Biết rồi biết rồi!”

Trần Tùng Hiền tính tình phóng khoáng, cha mẹ không quản nổi, ông nội mấy năm nay cũng yếu, không đủ sức trông chừng, sắp đến mức không ai cản được. May mà còn sợ một người – anh họ Trình Vạn Đình.

Dù gì Trình Vạn Đình ở tuổi này đã nắm trong tay một nửa thị trường vận tải Cảng Thành, còn bản lĩnh hơn cả bác. Trần Tùng Hiền cúi đầu giải thích: “Anh à, em với Lily là hẹn hò nghiêm túc, mấy tờ báo toàn viết bậy, anh đừng hiểu lầm.”

Trần Tùng Hiền phong lưu hào hoa, thay bạn gái như thay áo, nhưng mỗi người yêu cũ đều tấm tắc khen ngợi anh ta rộng lượng vui tính, thật là hiếm có.

Trình Vạn Đình không hài lòng chuyện cậu em chìm đắm trong nữ sắc, nhưng dù sao không phải em ruột, cũng không tiện can thiệp vào nhà họ Trần.

Hôm nay biết Trần Tùng Hiền có việc muốn nhờ nên cũng không chủ động hỏi, chỉ tập trung ăn cơm.

Trần Tùng Hiền gần đây thực sự phiền não, thân là đại thiếu gia nhà họ Trần nhưng không thể giải quyết chuyện này, đành phải cầu xin anh họ – người đầy quyền lực: “Anh, em cầu xin anh một việc, em có một cô vợ nuôi từ nhỏ bên Đại Lục...”

“Vợ nuôi từ hồi còn ở Đại Lục?” Trình Vạn Đình nhíu mày sau khi nghe xong, không mấy đồng tình với kiểu tư tưởng phong kiến này.

“Đúng đó! Giờ là thời đại nào rồi, vợ nuôi từ lúc em còn bé thì có tính gì, ai mà biết là cô gái quê mùa nào từ phương Bắc tới, sợ chết đi được...” Trần Tùng Hiền hết sức phản đối, bạn gái anh ta toàn hoa hậu với minh tinh, làm sao có thể lấy một cô gái quê mùa từ Đại Lục được?

Nhưng ông nội độc đoán, nếu biết cô gái kia đã đến, chắc chắn sẽ ép cưới. Sao anh ta có thể không cuống?

“Anh, anh phải cứu em! Không thể để em rơi vào hố lửa. Hôm nay cô gái đó tới rồi, em đã sai A Huy đi đón, nhưng em không thể gặp cô ta, càng không thể để cô ta gặp ông nội. Nếu không thì ngày mai anh đã có thể uống rượu mừng cưới của em rồi đó.”

Trần Tùng Hiền vừa nói vừa như khóc lóc van xin, như thể nếu anh họ không giúp thì chuyện tình với hoa hậu Hồng Kông mới sẽ bị chia cắt khiến Trình Vạn Đình đau đầu.

Trình Vạn Đình đặt đũa xuống, ánh mắt sâu thẳm, giọng trầm ổn mang theo khí thế khiến người khác khó cưỡng:
“Ồ? Vậy cậu nói xem, chuyện vợ nuôi từ bé của cậu tôi phải ‘giải quyết’ thế nào đây?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play