Sau khi đưa Lâm Khả Doanh đến trung tâm thương mại Trung Hoàn mua sắm, thư ký Dương liền rời đi, chỉ đặc biệt dặn dò trước khi đi rằng toàn bộ tòa trung tâm thương mại này đều là tài sản của đại thiếu gia, cô cứ thoải mái chọn đồ.
Lâm Khả Doanh: Còn có chuyện tốt như vậy sao?!
Cô không khỏi cảm thán, vị hôn phu này ngoại trừ quá lạnh lùng, chán ghét cô, kháng cự hôn ước phong kiến thì những mặt khác thật sự không thể chê vào đâu được.
Thậm chí còn nghĩ đến việc để cô thoải mái chọn quần áo mới!
Trung tâm thương mại sầm uất của Hương Cảng những năm 80 tuy không hiện đại như sau này nhưng lại vô cùng thời thượng và bắt mắt, trật tự gọn gàng, đâu đâu cũng đậm chất phong cách Hồng Kông cổ điển.
Hiện tại ở đại lục vẫn chưa có những trung tâm thương mại cao hai, ba chục tầng, còn Hương Cảng thì các tòa nhà cao tầng đã mọc lên như nấm, cao ngất tận trời. Tầng hai có thang cuốn, vô số quần áo đa dạng được trưng bày gần như khiến người ta không thể rời mắt.
Lâm Khả Doanh ở kiếp trước cũng không bạc đãi bản thân, ngoài công việc còn mua nhiều mỹ phẩm chăm sóc da, chỉ là do đặc thù công việc nên thường mặc đồng phục công sở, quanh đi quẩn lại cũng chỉ là đen trắng xám.
Giờ đây mất sạch mọi thứ, cực khổ lăn lộn mà chưa từng hưởng thụ gì, tất nhiên cô phải tận hưởng chút niềm vui mặc đẹp.
Nói thì nói là thời kỳ mở cửa nhưng vài chục năm sau con người mặc đồ hở một chút còn bị dị nghị, thế mà những năm 80 lại rất cởi mở.
Phụ nữ đi dạo mua sắm ăn mặc táo bạo, cái gì cũng dám mặc: áo hai dây, áo thun, quần soóc, váy đỏ gợi cảm… như thể tất cả chỉ là trang phục thường nhật.
Lâm Khả Doanh nhào vào khu thời trang, đi hết chỗ này đến chỗ kia, thấy quần áo ở đây màu sắc rực rỡ, vừa thoải mái vừa hợp thời, thiết kế tinh tế khiến người ta yêu thích không nỡ rời.
Chỉ là trên người cô đang mặc bộ đồ vá chằng vá đụp, kiểu dáng lỗi thời khiến các nhân viên bán hàng phải liếc mắt, vài người còn tụ tập lại trao đổi ánh mắt chán ghét.
“Cô là từ đại lục mới qua hả? Ở đây không bán mấy thứ vải quê mùa đó đâu…” Một cô bán hàng tóc ngắn mở miệng bằng tiếng phổ thông, bước đến chặn tay Lâm Khả Doanh khi cô đang chạm vào chất liệu vải, hiển nhiên lo cô làm bẩn quần áo.
Lâm Khả Doanh rút tay về, không hề có vẻ tự ti hay sợ hãi vì bị coi thường, ngược lại còn ngẩng cằm thản nhiên nói:
“Vậy sao? Nhưng chiếc váy lụa tơ tằm trước mặt cô chất liệu quá mỏng, cảm giác bình thường, loại vải voan này thích hợp làm khăn quàng cổ hơn… Còn chiếc sơ mi polyester kia tuy có kiểu dáng đẹp nhưng quá dày, không thoáng khí, mùa hè mặc sẽ rất khó chịu…”
Cô bán hàng tóc ngắn vốn là người vượt biên từ đại lục mười năm trước, chỉ nhìn cách ăn mặc là nhận ra đây chắc chắn là cô gái mới từ đại lục đến, cố ý lại gần vì khó chịu với cái dáng vẻ như thể có tiền mua đồ cao cấp của đối phương, sợ cô làm hỏng quần áo.
Ai ngờ người phụ nữ trước mặt lại có thể nói vanh vách về chất liệu vải trong cửa hàng khiến cô ta sững sờ như bị dội gáo nước lạnh.
“Cửa hàng mở ra là để buôn bán, chẳng lẽ còn kén khách? Thấy tôi ăn mặc rách rưới là không cho mua sao?” Lâm Khả Doanh rời khỏi khu vực này, đi về phía khu do một nhân viên bán hàng khác trông coi – người duy nhất không lộ vẻ khinh miệt với cô. Trước khi đi cô còn buông một câu, “Nghe cách cô nói chuyện thì chắc cũng từ đại lục qua nhỉ? Gọi tôi là cô gái phương Bắc, thế cô chẳng phải cũng vậy sao?”
Cô gái bán hàng tóc ngắn cứ nghĩ đây là kiểu người bị mắng vài câu là đỏ mặt rụt cổ rồi bỏ chạy khỏi trung tâm thương mại. Nào ngờ người này nói năng đâu ra đấy, hơn nữa còn ngẩng cao đầu như một thiên kim tiểu thư Hương Cảng chính hiệu.
Cô ta tức tối trừng mắt nhìn bóng lưng Lâm Khả Doanh, thấy mấy nhân viên bán hàng khác đang hóng chuyện, vội vàng lầm bầm bằng tiếng Quảng Đông chưa chuẩn lắm: “Chỉ là đứa con gái nhà quê mặt dày, trong túi không có nổi hai đồng mà còn làm bộ. Coi đi, cô ta chắc chắn chẳng mua gì hết!”
Lâm Khả Doanh nghe thấy tiếng rì rầm phía sau, tuy không hiểu rõ nhưng cũng đoán được là đang nói xấu mình.
Nhưng cô hoàn toàn không bận tâm.
Phớt lờ những lời châm chọc, cô bận rộn chọn quần áo, không phải vì gì khác, chỉ đơn giản là bộ đồ trên người cô thật sự quá tồi tàn, mặc vừa khó chịu vừa mất mặt.
Thế là cô chọn tới bảy, tám bộ quần áo, định kết thúc trận chiến nhưng nghĩ đến chuyện phải "gây khó chịu" cho vị hôn phu, cô dứt khoát chọn thêm bảy, tám bộ nữa.
Nếu không phải chút nữa mang không nổi, cô còn định chọn thêm.
Tổng cộng hơn hai chục bộ đồ, thêm vài đôi giày da, giày cao gót, dép xăng đan và một chiếc túi da bò nữ, đúng là mua sắm điên cuồng.
Những nhân viên bán hàng ban nãy còn xem thường cô giờ thì hoàn toàn sững sờ. Cô gái này chẳng lẽ định cướp trung tâm thương mại? Mua nhiều như vậy, không trả nổi tiền thì định cướp hàng sao?
Thế nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến họ trợn tròn mắt.
Quản lý trung tâm thương mại – quản lý Lưu – vội vã chạy đến, lại còn cúi người lễ phép với cô gái ăn mặc rách rưới kia, sau đó trực tiếp gói toàn bộ đồ lại, không lấy một xu.
“Mấy người có chuyện gì vậy?”
“Sao quản lý Lưu lại…”
Chờ đến khi quản lý Lưu đích thân gọi taxi đưa người đi, một đám nhân viên bán hàng mới ùa lại hỏi:
“Quản lý Lưu, sao không thu tiền của cô gái kia? Đống đồ đó giá trị lớn lắm mà!”
“Tôi chưa từng thấy ai mua nhiều đồ như vậy một lượt đâu.”
“Đúng là không coi tiền ra gì mà…”
Quản lý Lưu nhíu mày, xua tay đuổi người: “Thư ký Dương bên cạnh Trình đại thiếu gia đã dặn là để người ta tùy ý chọn, tôi mà dám thu tiền thì đúng là không muốn sống nữa!”
Đám người: !!!
Quá trời đồ đắt tiền mà lại được tùy ý chọn?!
Lâm Khả Doanh ngồi trên xe taxi với hàng đống túi lớn túi nhỏ, ghế ngồi gần như bị lấp đầy bởi quần áo và giày dép cô vừa mua. Cô nhìn quanh một vòng, đột nhiên có chút hoảng hốt – hình như mình mua hơi nhiều rồi?
Cô lại liếc qua giá tiền trên các thẻ nhãn...
Hơ, cộng lại mà nói thì cũng phải bảy, tám ngàn!
Đúng là giá trên trời!
Nhưng nghĩ lại, Lâm Khả Doanh tự an ủi bản thân: Tất cả là vì phải làm cho người ta chán ghét, chỉ có mua nhiều mới khiến vị hôn phu tức giận mà sớm hủy hôn tống mình đi.
…
Khi chiếc taxi chở Lâm Khả Doanh đang bon bon trên đường trở về biệt thự Bán Sơn, trong văn phòng Tổng Giám đốc tầng 32 của tòa nhà Hoàn Vũ, trợ lý Dương đã nhận được báo cáo từ người quản lý trung tâm thương mại bên cạnh.
Anh ta không khỏi há hốc mồm, một đống túi lớn túi nhỏ quần áo giày dép, tổng cộng hóa đơn là 7788 đồng!
Cũng quá biết mua đi chứ! Cô thật sự không chùn tay chút nào sao? Không sợ đại thiếu gia nổi giận à?
Người đàn ông đang vùi đầu làm việc tiện miệng hỏi:
“Quần áo của cô Lâm mua xong chưa?”
Trợ lý Dương lập tức báo cáo tình hình:
“Đã mua xong rồi ạ. Cô Lâm chọn tổng cộng mười ba bộ quần áo, bốn chiếc quần, năm cái váy, bốn đôi giày và một chiếc túi xách, tổng cộng là 7788 đồng.”
Trình Vạn Đình không thèm ngẩng đầu, chỉ khẽ “Ừm” một tiếng:
“Sao lại tiêu ít thế? Chẳng lẽ cô ấy không thích đồ ở đó?”
Trợ lý Dương: “…?”