Mùa hè ở cảng thành oi bức, ngay cả gió đêm cũng mang theo hơi nóng hầm hập. Trời dần tối, biệt thự chìm trong yên tĩnh.
Trước khi về phòng, dì Hoa khẽ thì thầm với quản gia A Trung: “Hôm nay đại thiếu gia sẽ tới chứ?”
Những năm trước, vào ngày giỗ của phu nhân, sau khi đến nghĩa trang thăm viếng xong, đại thiếu gia luôn đến biệt thự ở Bán Sơn chứ không về nhà chính.
Nhưng hôm nay lại khác, trời đã sắp tắt nắng rồi mà vẫn chưa thấy người đâu. Quản gia A Trung không rõ có chuyện gì xảy ra nhưng với thói quen nhiều năm qua của cậu chủ thì ông vẫn chắc nịch: “Chắc chắn sẽ tới, tối nay để ý tai cho nhạy một chút.”
“Được rồi.” Dì Hoa lẩm bẩm, “Tôi phải nhắc cô Lâm một tiếng, tối nay tâm trạng đại thiếu gia chắc chắn không tốt, cô ấy nên đi nghỉ sớm, đừng chọc vào cậu ấy.”
Thế nhưng vừa quay người lại, dì Hoa đã bị mấy người hầu trẻ gọi đến hỏi chuyện về nguyên liệu nấu ăn trong biệt thự, liền quên mất chuyện định nhắc Lâm Khả Doanh.
Trời vừa vào đêm, một chiếc Rolls-Royce Silver Spur toát ra vẻ uy nghiêm bỗng rẽ vào con đường núi dẫn đến biệt thự Bán Sơn, lao nhanh như gió.
Khu biệt thự này gồm hai tòa nhà, quản gia và người hầu ở khu phụ, còn nhà chính là nơi có phòng khách và phòng ngủ chính.
Lúc này Lâm Khả Doanh đang ở phòng ngủ tầng một, ngồi dưới điều hòa mát rượi, không khỏi một lần nữa cảm thán sự phát triển hiện đại của Cảng Thành. Cô xuyên đến đây cũng có thể xem là may mắn trong bất hạnh, chí ít các loại thiết bị gia dụng đều đầy đủ, đặc biệt là có tủ lạnh, điều hòa và toilet xả nước, chất lượng cuộc sống không quá tệ.
Khi đang cầm tờ báo Cảng Thành đọc, Lâm Khả Doanh đột nhiên thấy đói bụng.
Tối nay cô chưa ăn gì tử tế, chỉ ăn chút chè và bánh trứng ngoài đường. Thấy trong bếp có ngải cứu tươi, Lâm Khả Doanh liền nổi hứng làm món ăn vặt quê nhà.
Cô đem ngải cứu luộc chín rồi giã nhuyễn, trộn với bột nếp và ít đường trắng, nhào thành bột rồi đem hấp.
Món bánh ngải thơm mềm dẻo dai mang theo mùi ngải cứu thanh mát, ăn cực kỳ ngon miệng. Lâm Khả Doanh chia phần cho những người trong biệt thự, cuối cùng giữ lại một cái cho mình, tính dùng kèm với chè đậu xanh ướp lạnh thì tuyệt cú mèo!
Tám giờ tối, cô lấy chè đậu xanh từ tủ lạnh ra đặt lên bàn ăn, kéo ghế ngồi xuống, trước tiên là đếm lại số tiền mình kiếm được hôm nay — lời tận sáu lần! Trừ đi 50 đồng trả lại cho chú A Trung, cô vẫn còn nắm trong tay 181 đồng tài sản riêng!
Lâm Khả Doanh thấy trong lòng vui như mở hội. Trên đời này, cái gì cũng không thể dựa vào được, chỉ có tiền là đáng tin nhất. Tiếc là kiếp trước cô đã cực khổ phấn đấu mười năm, rốt cuộc chẳng hưởng được gì. Bây giờ nắm trong tay “thùng vàng” đầu tiên ở thập niên 80, cô không ngừng đếm đi đếm lại, cảm giác chạm vào tờ tiền giấy chân thực hơn nhiều so với những con số lạnh tanh trong thanh toán điện tử thời hiện đại.
Chỉ là đang đếm đến mê mẩn, bỗng cô cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo như băng chiếu thẳng về phía mình.
Ngẩng đầu lên, Lâm Khả Doanh bắt gặp người đàn ông mấy ngày rồi chưa thấy mặt. Phản xạ đầu tiên của cô là lập tức giấu tiền, nhanh chóng nhét tọt vào túi mình!