So với hai lần gặp trước, khi anh lạnh nhạt nhưng vẫn còn vài phần phong độ thì hôm nay vị hôn phu này rõ ràng đang vô cùng khó chịu. Dù không cau mày, khuôn mặt anh vẫn toát lên khí thế khiến người ta không dám lại gần, hơi lạnh tỏa ra đông cứng người khác.

Rõ ràng là một đêm hè oi bức, vậy mà Lâm Khả Doanh lại cảm thấy lạnh run.

Đặc biệt là ánh mắt của vị hôn phu kia có gì đó không ổn, cứ nhìn chằm chằm cô, như thể đang nói cô là kẻ dư thừa, rất chướng mắt.

Không nhịn được nuốt khan một cái, Lâm Khả Doanh thấy người đàn ông kia bước đến mang theo khí thế cuốn gió, ánh mắt vẫn không rời khỏi cô, nhưng không rõ là đang nhìn cô hay là nhìn bát chè đậu xanh và chiếc bánh ngải cứu kia.

Chẳng lẽ anh…

Lâm Khả Doanh đẩy đĩa đồ ăn về phía trước một chút, đôi mắt trong sáng rực rỡ nhìn người đàn ông, trong lòng hơi không nỡ: “Đại thiếu gia, có muốn ăn chè đậu xanh với bánh ngải không ạ?”

Cô nói cho lịch sự vậy thôi, chứ vị hôn phu này chắc không thật sự ăn đâu.

Dù sao nhìn khí chất của anh kiểu gì cũng không giống người sẽ ăn mấy món ngọt thế này.

Người đàn ông trước mặt mãi không lên tiếng, lông mi Lâm Khả Doanh khẽ run lên tựa như hai chiếc chổi nhỏ khẽ rung rinh, đôi mắt trong veo ánh lên một tia vui mừng.

Chắc là anh sẽ không ăn đâu.

Cô vừa đưa tay định rút lại bát chè vừa đẩy ra thì—

Người đàn ông đột nhiên cất tiếng, giọng trầm thấp và đơn giản: “Ừm.”

Lâm Khả Doanh: “……?”

Cô nhìn bát chè đậu xanh duy nhất bị người đàn ông mặt lạnh ăn hết mà rưng rưng nước mắt, ngay cả cái bánh ngải cuối cùng cũng bị đôi tay có đốt ngón rõ ràng kia cầm đũa gắp lên, chậm rãi cho vào miệng nhai từng chút một.

Trong miệng Trình Vạn Đình, hương vị quen thuộc ấy lan tỏa. Kể từ khi mẹ mất, anh đã lâu lắm rồi không được nếm lại mùi vị quê nhà bên kia đại lục.

Buổi sáng ở công ty anh cãi nhau với cha, kiên quyết từ chối đề nghị kết thân với con gái nhà họ Lý. Chiều lại một mình lái xe đến nghĩa trang viếng mộ mẹ. Trình Vạn Đình đứng trước bia mộ rất lâu, nhìn tấm ảnh một cô gái tuổi trăng tròn mặc váy hoa, tóc tết đuôi sam — đó là bức ảnh đầu tiên mẹ chụp khi từ đại lục sang Cảng Thành.

Mơ hồ trong khoảnh khắc đó, khi anh quay về biệt thự ở Bán Sơn, mở cửa ra lại thấy một cô gái cũng mặc váy hoa, tóc tết đuôi sam, hỏi anh có muốn ăn gì không.

Cả ngày chưa ăn gì, Trình Vạn Đình vốn không có khẩu vị, vậy mà vẫn ăn hết sạch chè đậu xanh và bánh ngải như thể đang được bao bọc bởi mùi vị thân quen.

Lâm Khả Doanh nhìn đống đồ bị ăn sạch trơn, trong lòng như chảy máu, chẳng phải quá đáng lắm sao! Không để lại chút nào luôn hả?!

Người đàn ông ăn xong liền đứng dậy rời đi, bóng lưng rộng lớn khi bước lên cầu thang thì khựng lại một chút: “Một dạo nữa sẽ có chuyến tàu về đại lục, đến lúc đó sẽ cho cô thêm ít tiền mang về — bốn mươi vạn đô la Hồng Kông.”

Lâm Khả Doanh: !!!!!!

Lại có chuyện tốt thế này á?!

Vị hôn phu này, ăn sạch đồ ăn một mình hình như cũng không quá đáng cho lắm thì phải!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play