Lâm Khả Doanh có chút kinh ngạc, nhưng Hà Tú Vân thì nhìn thấu sự việc — chơi cổ phiếu chính là chơi lòng người, thử thách cũng là lòng người.

Cô nhớ cấp trên từng nói cổ phiếu Cửu Long Thương trong thời gian ngắn bị thu mua với số lượng lớn, giá cổ phiếu tăng vọt gấp sáu lần. Tính toán lại thì hiện tại vẫn chưa đến con số đó, bởi vậy cô mới dám tiếp tục nắm giữ.

Vài ngày sau, cổ phiếu Cửu Long Thương tiếp tục tăng mạnh, đã vọt lên tới 61 đô la Hồng Kông một cổ phiếu.

Lâm Khả Doanh bảo Hà Tú Vân bán ra. Số vốn ban đầu 500 đô của Hà Tú Vân giờ đã thành 3.050 đô la Hồng Kông, còn 37 đô của Lâm Khả Doanh cũng đã tăng lên thành 225,7 đô!

Hai người chia nhau tiền lãi, Hà Tú Vân còn đưa thêm cho Lâm Khả Doanh để làm tròn số, dúi vào tay cô 230 đô:
“Khả Doanh à, lần này nhờ có cô cả đấy, Đình Đình nói nhất định phải mời cô ăn kẹo.”

Lâm Khả Doanh tươi cười rạng rỡ, cùng chị Hà đến bệnh viện Mary thăm cô bé Đình Đình đang nằm viện vì bệnh, gương mặt có phần tái nhợt. Bên cạnh còn có A Cường mặc đồng phục học sinh cúi đầu làm bài tập.

Đình Đình nghe mẹ nói là nhờ chị Lâm giúp đỡ nên nhà mình mới đầu tư đúng cổ phiếu, giờ có tiền tiếp tục mua thuốc và điều trị liền vội vàng lấy ra viên kẹo được gói trong giấy đỏ rực từ ngăn kéo:
“Chị Lâm, mời chị ăn kẹo.”

Lâm Khả Doanh còn chưa kịp nhận thì thấy A Cường – anh trai Đình Đình, học sinh cấp ba – đã đẩy tay em gái về rồi lấy ra một viên kẹo giống hệt từ túi đồng phục của mình:
“Chị Lâm, ăn của em nè.”

Sau đó quay sang, A Cường không cảm xúc nói với em gái:
“Của em thì em giữ mà ăn.”

Cuối cùng chị Hà lại tìm được thêm hai viên kẹo từ tận đáy ngăn kéo để ai cũng có phần, lúc này mọi người mới vui vẻ:
“Lần trước thầy cô và bạn học ở trường Đình Đình đến thăm có mang theo ít kẹo, mấy đứa nhỏ thích lắm.”

Lâm Khả Doanh ngồi bên giường bệnh trò chuyện với cô bé, phát hiện dù mắc bệnh tim nhưng Đình Đình lại rất lạc quan, thậm chí còn hào hứng trò chuyện về các ngôi sao nổi tiếng nhất Hồng Kông hiện nay, ánh mắt long lanh.

“Em thích nghe Dưới núi Sư tử.” — “Chị cũng thích! Còn có Tiểu Lý Phi Đao nữa!”

“Phim truyền hình năm ngoái em thích nhất là Truyền kỳ Sở Lưu Hương.” — “Nhã Chi và Thiếu Thu diễn quá hay luôn!”

Lâm Khả Doanh và Đình Đình từ phim truyền hình nói tới âm nhạc, trò chuyện vui vẻ như tri kỷ lâu năm. Chỉ là thấy cô bé say mê nói về thần tượng, cô liền vội vàng nhắc nhở:
“Đừng kích động, bình tĩnh chút! Nhớ giữ gìn trái tim nhỏ bé của em nhé~”

Đình Đình: QAQ

Khi Lâm Khả Doanh rời khỏi bệnh viện, Đình Đình lưu luyến tạm biệt chị Lâm, còn hẹn khi mình khỏe rồi sẽ tự tay nấu chè cho chị ăn.

Con trai lớn ở lại bệnh viện chăm em gái, còn Hà Tú Vân phải quay về dựng quầy bán chè kiếm tiền. Chị Hà dựng sạp chè như thường lệ, cho Lâm Khả Doanh một bữa chè ngon lành.

Thị trường chứng khoán biến hóa khôn lường, có thể đưa người ta lên mây xanh cũng có thể đẩy xuống vực sâu vạn trượng.

Dù lần này đã lời nhưng nếu không nắm chắc, Lâm Khả Doanh cũng không dám liều lĩnh.

Cuối cùng cũng có dịp ra ngoài đi dạo, Lâm Khả Doanh tản bộ trên đường phố Trung Hoàn, nhìn đủ kiểu người qua lại: nam nữ, giới công sở mặc vest chỉnh tề, người thường thời thượng rạng rỡ – tất cả như những vì sao sáng giữa thành phố Hồng Kông phồn hoa phát triển này.

Mà thứ khiến Lâm Khả Doanh rung động nhất khi đến Hồng Kông chính là các quầy bán chè.

Sạp chè của Hà Tú Vân thực ra chẳng thể gọi là một cửa hàng chính quy, giá nhà ở Hồng Kông cao ngất, tiền thuê mặt bằng càng đắt đỏ nên chị chỉ dựng tạm một quầy nhỏ bán chè. Dưới hàng trăm tấm bảng hiệu nghiêng nghiêng bên đường tạo thành một khung cảnh rất riêng, rực rỡ sắc màu.

Sạp chè Hà Ký cứ thế tấp nập giữa vài nồi chè và ba chiếc bàn thấp cùng ghế đẩu nhỏ.

Dù là người vượt biên sang Hồng Kông nhưng Hà Tú Vân đã ở đây được hai mươi mốt năm, sau khi học được tay nghề, chị làm ăn đàng hoàng, tuy không kiếm được nhiều tiền nhưng người trong khu đều thích món chè vừa ngon vừa rẻ của chị, cũng tạm đủ sống.

Tàu hũ ky thơm lừng mùi đậu, nấu cùng bo bo dẻo bùi và đường phèn đến độ sánh đặc, Lâm Khả Doanh bưng bát chè uống một hớp, hương thơm ngào ngạt, ngọt mà không gắt, vị đậm đà, khiến người ta lưu luyến mãi không thôi.

“Chị Hà à, chè này ngon thật đấy, em thấy chẳng thua kém gì mấy nhà hàng lớn ngoài kia.”

Hà Tú Vân cười rạng rỡ, vừa múc chè cho khách vừa nói:
“Em khen quá rồi, quầy nhỏ của chị sao so được với mấy nhà hàng lớn.”

Hà Tú Vân khá thích trò chuyện với Lâm Khả Doanh, dù đã ở Hồng Kông nhiều năm nhưng trừ khi gặp người vượt biên từ Đại Lục thì rất ít người nói tiếng phổ thông với chị.

“Chị Hà đừng tự coi thường mình, chỉ là nơi này nhỏ quá, không phát huy được hết tài nghệ của chị thôi. Biết đâu sau này có thể mở rộng làm lớn ấy chứ.” Lâm Khả Doanh từng uống không ít chè ở thời hiện đại, công bằng mà nói, tay nghề của Hà Tú Vân thật sự xuất sắc.

Uống chè xong, Lâm Khả Doanh lại gói ba phần chè tàu hũ ky bo bo và một phần chè đậu xanh đá lạnh mang về biệt thự. Trước khi đi, nhân lúc Hà Tú Vân đang bận tiếp khách, cô lén đặt mười lăm đồng lên quầy rồi nhanh chóng rời đi.

Tay xách bốn phần chè, Lâm Khả Doanh bắt taxi về biệt thự. Giờ cô cũng tạm nói được vài câu tiếng Quảng đơn giản, như địa chỉ biệt thự số 5 ở Bán Sơn.

Trong biệt thự, người hầu đã ăn tối xong và dọn dẹp sạch sẽ. Lâm Khả Doanh mang chè về, tìm đến những người thường ngày chăm sóc mình là chú A Trung, dì Hoa và A Mai:
“Cháu mua ít chè, mọi người nếm thử xem.”

Mấy người thấy có chè thơm ngọt sẵn thì rất vui, chia nhau ba bát, không ngớt lời khen:
“Ngon quá, chắc là nhà hàng lớn nào rồi!”

Lâm Khả Doanh mỉm cười:
“Là một sạp chè thôi, gọi là Hà Ký, chỗ không lớn nhưng đồ rất ngon, chẳng thua gì nhà hàng.”

Phần chè đậu xanh còn lại được dì Hoa cất vào tủ lạnh rồi cố gắng dùng thứ tiếng phổ thông khá "giả trân" để nói:
“Trời nóng... cái này... cô tự ăn nha.”

Lâm Khả Doanh mất cả phút mới hiểu dì ấy đang nói gì.

Thật sự là tiếng phổ thông “giả trân” quá mức, cô không nhịn được bật cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play