Một tiếng gọi “Đại thiếu gia” trong trẻo dịu dàng vang lên xen lẫn vài phần vui mừng.

Chân vừa bước vào xe, Trình Vạn Đình khựng lại, đứng thẳng người quay đầu nhìn, liền thấy người phụ nữ tối qua lại xuất hiện trước mắt.

Giữa trưa nắng gay gắt, Lâm Khả Doanh mặc một chiếc áo bông hoa lam sậm đã vá vài chỗ, cổ áo và tay áo bạc màu vì giặt nhiều, hai bím tóc đen óng ánh đung đưa theo bước chân vội vã chạy đến.

Ánh mặt trời dường như chiếu thẳng vào đôi mắt trong veo sáng ngời kia khiến nó càng thêm lấp lánh rực rỡ.

“Đại thiếu gia, thư ký Dương, hai người về biệt thự Bán Sơn sao?” Lâm Khả Doanh nghĩ đến việc mình vừa tiết kiệm được một đồng tiền xe buýt liền thấy vui mừng.

Tuy hôn ước sắp bị hủy nhưng là hôn thê thì nhờ đi nhờ xe một chuyến chắc cũng là chuyện bình thường chứ?

Thư ký Dương ngạc nhiên khi thấy vợ nuôi từ bé của Trần thiếu gia lại xuất hiện ở đây, hỏi mấy câu thì biết Lâm tiểu thư chỉ ra ngoài đi dạo, liền gật đầu nhìn về phía đại thiếu gia.

Trình Vạn Đình đương nhiên hiểu ngụ ý trong lời nói của cô – cô muốn đi nhờ xe về biệt thự Bán Sơn.

Anh không nói nhiều, gọn gàng ngồi vào chiếc Rolls-Royce Phantom, khi cánh cửa xe vừa đóng lại liền phân phó thư ký: “Minh Huy, gọi xe đưa Lâm tiểu thư về.”

“Vâng.” Thư ký Dương hiểu rất rõ, đại thiếu gia sao có thể để một người phụ nữ không liên quan lên xe mình, huống hồ người này còn là vợ nuôi từ bé của em họ đại thiếu gia!

Tuy không được đi nhờ chiếc xe sang của vị hôn phu nhưng cuối cùng cũng tiết kiệm được tiền xe buýt và thời gian di chuyển dài dằng dặc, Lâm Khả Doanh vui vẻ ngồi taxi về biệt thự Bán Sơn.

Nhìn thái độ tránh như tránh tà của vị hôn phu đối với mình – cô càng thêm tin tưởng rằng việc nâng khoản bồi thường lên đến một triệu đô la là chuyện trong tầm tay!

——

Hai ngày sau, thị trường chứng khoán Hồng Kông biến động dữ dội, Lâm Khả Doanh nhìn tờ báo được gửi đến biệt thự Bán Sơn mỗi ngày. Dù không viết chữ giản thể nhưng giống như phần lớn người Trung Quốc, cô tự nhiên có khả năng đọc hiểu chữ phồn thể.

Cô đọc hiểu đại khái nội dung báo, xác định cổ phiếu Cửu Long Thương đang bị một thế lực bí ẩn thu mua với số lượng lớn, bắt đầu tăng giá – từ mức mười đồng hai ngày trước đã tăng lên hai mươi lăm đồng mỗi cổ phiếu.

Rời biệt thự Bán Sơn, cô đến khu nhà ở công cộng nơi Hà Tú Vân sinh sống. Hai người bàn bạc, do cô quyết định, sẽ chờ thêm một thời gian rồi mới bán ra.

Hà Tú Vân vốn nhát gan, từ khi mua cổ phiếu đến nay đêm nào cũng mất ngủ, việc đầu tiên khi mở mắt là xem cổ phiếu Cửu Long Thương hôm nay ra sao, lòng như lửa đốt, khổ sở vô cùng.

Giờ thấy cổ phiếu thực sự tăng giá, phản ứng đầu tiên là mừng rỡ, nhưng liền sau đó lại lo lắng bất an: liệu có phải buổi chiều sẽ tụt dốc không phanh? Ngày mai có sụt giá không?

“Chơi cổ phiếu thật sự khó chịu quá, tăng thì vui mà vẫn lo, không biết nên bán lúc nào cho đúng.” Gương mặt bà đầy u sầu chẳng giống người vừa bắt được mạch cổ phiếu vàng, “Đợi trả xong viện phí cho Đình Đình, tôi không muốn dính dáng đến cái trò này nữa đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play