edit: dwong.
Ước định thời gian cùng Thẩm Tân Liễu đảo mắt đã qua bốn ngày, Ngu gia bên kia vẫn cứ không có tin tức.
Hiếm khi có thời gian rảnh vào cuối tuần, Hứa Du liền cùng giáo sư thân yêu của mình đi dạo phố, Thẩm Tân Liễu mặc thử một cái váy, khi bước ra từ phòng thử đồ, liền nhìn thấy cô đang cúi đầu chơi điện thoại.
“Cái này thế nào?” Thẩm Tân Liễu hỏi.
Hứa Du ngẩng đầu, ánh mắt sáng lên: “Tuyệt.”
Thẩm Tân Liễu lườm Hứa Du một cái : “Ngươi vừa rồi cũng nói như vậy.”
“Không còn cách nào nữa a, ai bảo giáo sư nhà ta vừa xinh đẹp lại vừa phong tình, chính là khoác bao tải cũng đẹp.” Hứa Du thở dài.
Thẩm Tân Liễu cười một tiếng, đem quần áo thay trở về: “Đi thôi.”
“Không mua ?” Hứa Du khó hiểu.
Thẩm Tân Liễu: “Nếu khoác bao tải đều đẹp, thì không cần thiết phải mua quần áo đắt như vậy nữa.”
“……Kia cùng so sánh với bao tải, vẫn là quần áo đắt tiền trông đẹp mắt hơn một chút.” Hứa Du nói chuyện, lại bấm mở điện thoại click trở về tin nhắn đó .
Thẩm Tân Liễu: “Từ vừa nãy đã thấy ngươi vẫn luôn cầm điện thoại, đang gửi tin nhắn với ai vậy ?”
“Ngu An,” Hứa Du cũng không ngẩng đầu lên, “Quản gia Ngu gia.”
Thẩm Tân Liễu kinh ngạc: “Ngươi liên lạc được với ông ấy từ lúc nào?”
“Đã cùng nhau ăn vài bữa sáng, thường xuyên qua lại liền trở nên thân thiết,” Hứa Du trả lời xong tin nhắn cuối cùng, đem điện thoại nhét trở lại vào trong túi, “Ta mấy ngày nay đã làm xong hai bộ phương án nhờ ông ấy chuyển đến, cũng không có diễn biến gì tiếp theo nữa, sáng nay lại đưa thêm cho ông ấy một bộ, ông ấy lúc nãy đã giúp ta chuyển qua rồi.”
“Mới chỉ có bao lâu liền đã trở nên thân quen rồi,” Thẩm Tân Liễu đẩy mắt kính một chút, cảm khái, “May mắn ngươi đã đến rồi, chuyện kết giao giữa người với người những việc này ta thật sự hoàn toàn không giỏi.”
Hứa Du cười cười: “Phương án hôm nay vẫn chưa kịp đưa cho người xem, ta đã thay đổi hệ thống camera giám sát đổi thành máy quét tia hồng ngoại, tuy rằng khả năng thu nhận dữ liệu có thể không được chính xác như kia, nhưng bảo vệ sự riêng tư của Ngu gia ở mức độ lớn nhất, người cũng biết, lăn lộn đến bây giờ quan trọng nhất đã không phải là độ chính xác, mà là trước tiên làm Ngu gia đáp ứng.”
“Tùy tiện đi, chỉ cần anh ta đồng ý thiết lập điểm giám sát, ta đi đến điểm đó chính mình làm camera giám sát luôn cho anh ta luôn cũng được.” Thẩm Tân Liễu xua xua tay.
Hai người đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại rồi trở về khách sạn, Thẩm Tân Liễu đi mua một ly cafe được pha chế công phu, vừa mới trở về liền nhìn thấy Hứa Du đang đứng trước bể cá pha lê ở đại sảnh khách sạn, mấy con cá nhỏ trong bể có màu sắc sặc rỡ và hoa văn xinh đẹp đang vẫy đuôi hướng về phía cô.
“Có phải hay không cá trên toàn thế giới đều cứ như vậy sẽ thích ngươi?” Thẩm Tân Liễu cười hỏi.
Nhớ rõ lúc phỏng vấn nghiên cứu sinh, Hứa Du còn giới thiệu qua cái sở trường đặc biệt này, lúc ấy nàng cùng mấy giáo sư khác đang vui đùa nghe xong lời này thì đều cười, sau này nhiều lần nhìn thấy cá cứ gặp là đều cuốn lấy Hứa Du, mới phát hiện cô nói đều là thật sự.
Hứa Du qua lớp pha lê chọc chọc vào một con cá nhỏ bên trong, cá nhỏ lập tức lăn lộn vui sướng, phun ra vài cái bong bóng nước nhỏ xíu be bé.
Hứa Du bật cười: “Khả năng là vậy đi, ta khi còn nhỏ luôn cảm thấy chính mình là vạn cá chi vương, bằng không cũng đã chẳng đi học chuyên ngành có liên quan đến hải dương.”
Thẩm Tân Liễu trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói một câu: “Ngu Du nếu là con cá thì tốt rồi.”
Hứa Du vui vẻ: “Anh ta nếu là con cá, nói không chừng trên du thuyền liền đồng ý thiết lập điểm giám sát rồi.”
Thẩm Tân Liễu đối với việc Ngu Du họ Ngu không phải là cá lại tỏ vẻ tiếc nuối.
Trang viên Ngu gia, bên trong thư phòng.
Ngu An đem phương án mới nhất của Hứa Du đặt lên bàn Ngu Du, Ngu Du đang xem hợp đồng nhìn lướt qua, quả nhiên trên ở phương án thấy được tên Hứa Du.
“Cô ấy đã cho ngươi cái gì tốt, có thể làm ngươi như vậy để bụng.” Ngu Du rũ mắt tiếp tục xem hợp đồng.
Ngu An cười cười: “Hứa tiểu thư chưa cho tôi cái gì tốt, chỉ là phương án của cô ấy có tính khả thi cao hơn so với những người khác, cho nên mang về cho chủ nhân xem qua một chút.”
“Ta nói, Ngu gia không cần bất luận cái gì sản phẩm giám sát vùng biển được đưa vào sử dụng” tiếng nói của Ngu Du lộ ra một phân không vui.
Ngu An bất đắc dĩ: “Tôi hiểu được cảm giác của ngài, nhưng trên đất liền giao tiếp giữa người với người thường là mối quan hệ dựa trên sự trao đổi lợi ích, so với ở trong biển thì phức tạp hơn rất nhiều, công trình phòng hộ ven biển là hạng mục quan trọng nhất của Hải Thành trong nửa năm qua, việc thiết lập điểm giám sát ở bãi biển nhà họ Ngu là đều bắt buộc, đây là yêu cầu từ phía tổ dự án, là vì để cho nhà họ Ngu cò kè mặc cả một lối thoát, giữ được thể diện cho tất cả các bên, nếu là thay đổi……”
Ngu Du bang một tiếng đem máy tính đóng lại, Ngu An sợ hãi cúi đầu, lại không dám nhiều lời.
“Nhân loại đối biển rộng muốn xâm chiếm, phải đến mức nào thì mới chịu dừng lại” Đôi mắt Ngu Du sâu thẳm như biển cả, nhiều thêm ra vài phần phiền chán.
Trong thư phòng hơi thở của biển càng thêm nồng đậm, đầu Ngu An càng ngày càng thấp, thân thể cũng dần dần phát run.
Hồi lâu, hơi thở tan đi, Ngu An yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
Khuôn mặt Ngu Du không chút biểu cảm: “Gọi Hứa Du tới, ta trực tiếp nói chuyện với cô ấy”
Hứa Du vốn dĩ đang ở khách sạn viết luận văn, vừa nghe đến tin tức Ngu Du muốn gặp bản thân, ngay lập tức thay xong quần áo rồi ra ngoài.
Hôm nay cô cột cao tóc kiểu đuôi ngựa , kết hợp với quần jean cùng áo thun trắng, trông vừa thoải mái lại vẫn gọn gàng chuyên nghiệp, dáng vẻ lúc này hoàn toàn khác với đêm đó khi ở trên du thuyền.
Hứa Du đi đến phòng tiếp khách ở Ngu gia, Ngu Du ngồi đó chờ sẵn ngay lập tức liền thấy được nốt ruồi đỏ trên cổ cô .
“Ngu tiên sinh.” Hứa Du cười chào hỏi, vừa lòng phát hiện ban ngày Ngu Du tựa hồ càng đẹp mắt hơn.
Đương nhiên cũng không phải là có ý nói anh buổi đêm không đẹp trai, chỉ là Hứa Du tổng cộng gặp qua anh hai lần, một lần ban ngày một lần đêm tối. So sánh với ban đêm khi anh chỉ có một cái thảm lông che đậy bộ phận quan trọng, ban ngày lại ăn mặc chỉnh tề quần áo gọn gàng làm thân hình đẹp đẽ bị che đi mất, càng khiến người ta dồn sự chú ý hơn vào khuôn mặt của anh.
Hứa Du điềm tĩnh khuôn mặt không biểu cảm mà liếc nhìn tấm thảm trên đùi anh, rất khó tưởng tượng vào cái trời nóng thế này mà người tàn tật vẫn phải giữ ấm cho đôi chân, không ngờ vẫn còn có thể luyện ra được cái vóc dáng đẹp như vậy.
Trong thoáng chốc bầu không khí liền trở nên yên lặng, cuối cùng vẫn là Ngu An lên tiếng phá vỡ sự yên lặng đó: “Hứa tiểu thư mời ngồi, hồng trà có thể chứ ?”
“Cháu uống gì cũng được, làm phiền chú Ngu rồi ạ,” Hứa Du cùng Ngu An gật gật đầu với nhau, sau khi chào hỏi xong thì liền ngồi xuống đối diện với Ngu Du, “Ngu tiên sinh tìm tôi, là vì hạng mục sao ?”
Ngu Du dời tầm mắt đi, nốt ruồi đỏ kia dường như vẫn cứ luôn luôn ngưng lại trong tầm mắt của anh.
“Đúng vậy Hứa tiểu thư, Ngu tiên sinh mời người tới đây, chính là muốn bàn kỹ hơn một chút về phương án của người” Ngu An đem trà bưng tới.
Hứa Du đưa tay nhận lấy chén trà, lễ độ nói lời cảm ơn, đang suy nghĩ tiếp theo nên làm sao để bắt đầu vào vấn đề chính, Ngu Du đột nhiên mở miệng: “Có thể tự quyết định được không?”
Hứa Du tinh thần chấn động: “Có thể a, đương nhiên có thể.”
Ngu Du: “Bãi biển tư nhân của Ngu gia có thể thiết lập điểm giám sát, nhưng chỉ có thể giám sát phạm vi mỗi bên một mét trước và sau đường ven biển, hơn nữa huỷ bỏ toàn bộ hoạt động theo dõi”
Hứa Du khựng lại một chút: “Tia hồng ngoại cũng không thể ?”
Ngu Du ngoái đầu nhìn lại, ánh mắt thâm thuý dường như ẩn giấu cả đại dương sâu thẳm: “Không thể.”
Hứa Du dở khóc dở cười: “Không có theo dõi, vậy còn gì là điểm giám sát nữa ?”
“Đó là vấn đề của các ngươi” Ngu Du hoàn toàn không có ý định nhượng bộ.
Hứa Du bất đắc dĩ: “Ngu tiên sinh, tia hồng ngoại chỉ có thể phát hiện ánh sáng do sinh vật sống phát ra, đã được xem là hình thức theo dõi bảo vệ sự riêng tư nhất rồi.”
“Cho nên nghĩa là không được?” Ngu Du nhìn về phía đôi mắt Hứa Du, dư quang vẫn là bị nốt ruồi đỏ kia chiếm giữ.
Hứa Du am hiểu nhất là xem mặt đoán ý, vừa thấy anh sắp hết kiên nhẫn, vội tỏ vẻ: “Có thể nói, đương nhiên có thể!”
Nói xong, lại buông tiếng thở dài, “Nhưng tôi phải trở về cùng giáo sư Thẩm thương lượng một chút.”
“Không phải có thể tự mình quyết định à?” Ngu Du hỏi lại.
Hứa Du chớp chớp mắt về phía anh: “Thông thường thì là có thể, nhưng tình huống hiện tại khá đặc thù” điểm giám sát lại không có sự theo dõi, cùng với mỳ gói ăn liền không có topping đi kèm có gì khác nhau ?
Ngu Du xem đồng hồ một chút: “Một tiếng đồng hồ có đủ không ?”
“Một tiếng đồng hồ cũng không đủ cho tôi lái xe đi về……” Hứa Du nhẹ nhàng tỏ ý.
Ngu Du: “Vậy ba tiếng thì sao”
Hứa Du: “……”
Cô cũng đã nhìn ra, vị gia chủ trẻ tuổi của Ngu gia này không phải là người dễ nói chuyện, vì thế không hề cò kè mặc cả, đem hồng trà trong tay uống một hơi cạn sạch sau đó liền chạy nhanh rời đi.
Nhìn bóng dáng cô vội vàng, Ngu An nhịn không được cười, giây tiếp theo liền nghe được Ngu Du nhàn nhạt mở miệng: “Ngươi đối với cô ấy thực sự cảm thấy có hứng thú.”
Là một câu khẳng định.
Ngu An cười nói: “Không phải cảm thấy hứng thú, đơn giản là cảm thấy tiểu thư Hứa là một người rất đáng chú ý.”
Nói đến cũng kỳ quái, ông từng giao tiếp qua với nhiều người như vậy, vẫn là lần đầu tiên nhanh như vậy trở đã trở thành bằng hữu với một người có mục đích nhắm đến Ngu gia, đây cũng là người bạn chênh lệch tuổi tác lớn nhất với ông.
“Tôi luôn cảm thấy cô ấy rất dễ mến” Ngu An cười khẽ.
Ngu Du lạnh nhạt mà nhìn về phía bãi cát trắng bên ngoài cửa sổ sát đất.
Nơi này là bãi biển tư nhân Ngu gia, là mảnh đất tinh khiết duy nhất không chấp nhận sự xâm lấn của loài người.
Ba tiếng đồng hồ vẫn là quá gấp, Hứa Du vừa vội vàng đến khách sạn vừa gọi điện cho Thẩm Tân Liễu, đáng tiếc gọi mấy lần vẫn không thấy nghe máy, đành phải thúc giục tài xế đi nhanh hơn, lại nhanh hơn.
“Cô bé có việc gì gấp hả, trên đường thì phải đi chậm rãi mới an toàn.” Tài xế với giọng địa phương nói lời nhắc nhở.
Hứa Du bi thương che mặt: “Thực sự xin lỗi, bạn trai tôi đang ở khách sạn thuê phòng cùng với người khác, tôi sốt ruột đi bắt gian.”
Tài xế sửng sốt.
Những du khách ven đường đang cầm trái dừa hào hứng ngắm biển, đột nhiên nghe thấy tiếng bánh xe lao nhanh cọ xát trên mặt đất, đến khi nhìn theo hướng âm thanh phát ra, taxi đã vọt đi mất rồi.
Hứa Du trở lại khách sạn với tốc độ nhanh nhất, mang theo tài xế khí thế cổ vũ gõ cửa phòng Thẩm Tân Liễu, ba câu hai lời đã nói rõ mọi chuyện. Thẩm Tân Liễu vốn dĩ đang ngủ trưa, vừa nghe Ngu gia đồng ý lắp đặt điểm giám sát liền tức khắc tỉnh táo, chỉ là sau khi nghe Hứa Du nói xong, liền rơi vào trầm mặc rất lâu.
Một hồi lâu, nàng hỏi: “Không có thiết bị theo dõi, tính cái gì là điểm giám sát đây?”
Rất tốt, Hứa Du cũng nghĩ vậy như vậy nhưng……
“Không phải đã nói sao, chỉ cần Ngu Du đồng ý, người có thể đến chỗ đó làm camera của anh ta.”
Thẩm Tân Liễu: “……”
Bảo giáo sư lợi hại nhất trẻ nhất của Đại Hải đi làm “camera” cho nhà họ Ngu là chuyện không thể nào xảy ra, hai thầy trò ghé đầu vào nhau, đầu óc xoay như chong chóng nhanh chóng nghĩ ra một phương án mới, Hứa Du cầm lấy phương án trong tay không ngừng tăng tốc, cuối cùng cũng kịp chạy tới Ngu gia trước khi ba tiếng kết thúc.
“Ngu tiên sinh, đây là phương án mới chúng tôi vừa chốt được, đại bộ phận không có cải biến, chỉ có duy nhất điểm giám sát này, tôi cùng giáo sư Thẩm thương lượng một chút, có thể giao quyền kiểm soát camera và theo dõi cho Ngu gia, sẽ không tương thích với mạng lưới các điểm giám sát khác, nhưng đó có nghĩa là hệ thống an ninh của Ngu gia sẽ phải chịu trách nhiệm đối với các điểm giám sát, ngài cảm thấy có thể chứ?”
Hứa Du chạy suốt một đường đến đây, lúc này nói chuyện còn có chút thở dốc, nốt ruồi đỏ trên cổ khẽ rung theo từng nhịp thở, giống như san hô đỏ đang đong đưa lay động trong làn nước biển.
Ngu Du rũ đôi mắt xuống, cũng không nhận lấy phương án trong tay Hứa Du: “Ta xem qua rồi sẽ cho ngươi hồi âm”
“Được.” Hứa Du lập tức đem phương án đưa cho Ngu An, lại nói mấy câu khách sáo sau đó biết điều mà cáo từ.
Ngu An để phương án lên bàn trà, cười nói: “Tôi đưa Hứa tiểu thư đi ra ngoài.”
“Cảm ơn chú Ngu,” Hứa Du gật gật đầu, đột nhiên rút từ túi ra một cành hồng ném lên chiếc thảm lông trên đầu gối Ngu Du.
Đôi mắt Ngu Du khẽ dao động, nhìn chăm chú về phía Hứa Du.
“Trên đường đi vừa đúng lúc gặp được một tiệm bán hoa, cảm thấy hoa hồng đỏ rất hợp với ngài, liền mua một cành.” Hứa Du cười nói xong, liền chủ động rời đi.
Ngu An tiễn xong người trở về, liền nhìn thấy trên đùi Ngu Du vẫn còn đặt một cành hồng tươi đẹp, ông không khỏi cười một tiếng: “Thời gian khẩn trương như vậy, làm khó cô ấy rồi mà cô còn cố bớt thời gian đi mua cái này.”
“Bảo an ăn cái gì không biết, lại để cô ấy mang được thứ này vào đây” Ngu Du nhàn nhạt cất lời.
Ngu An nhịn cười, nghiêm trang nói: “An ninh của chúng ta có thể ngăn chặn một khẩu súng, nhưng không có biện pháp ngăn cản một bông hồng.”
Ngu Du cúi đầu nhìn hoa hồng trên đùi, trong đồng tử đen nhánh hiện lên một vệt xanh thẳm.
edit: dwong.
Dạo này đi làm thêm nên bận quá trời, huhu