edit : dwong.

Hồi đáp của Ngu Du vào ngày thứ ba xuất hiện ở trên bàn làm việc của Thẩm Tân Liễu.

Nhìn thấy anh ta tự mình ký tên lên thư đồng ý, hạng mục làm nàng bực bội suốt hai tháng đã có tiến triển làm tâm tình Thẩm Tân Liễu trở nên sung sướng, ngay lập tức gửi cho Hứa Du một cái đại hồng bao.

Chỉ một phút sau Hứa Du đã xông tới, thần sắc rạng rỡ hớn hở mà lắc lắc chiếc di dộng trong tay: “Giáo sư, sao lại thế này?”

“Tiền thưởng hợp tác thành công.” Thẩm Tân Liễu tháo mắt kính xuống, sung sướng mà bổ sung một câu, “Cá nhân ta cấp.”

Hứa Du cười cười: “Cảm ơn giáo sư!”

Nhìn học sinh quá mức khoe khoang, Thẩm Tân Liễu cũng có chút buồn cười: “Quá hai ngày nữa là phải khởi công, giao điểm giám sát ở bãi biển tư nhân cho ngươi chắc không thành vấn đề đi?”

“Đương nhiên là không có, rất sẵn lòng vì giáo sư mà cống hiến sức lực.” Hứa Du kéo ghế ra dựa lưng ngồi xuống.

Thẩm Tân Liễu nhíu mày: “Sẽ không lấy việc công ra làm việc tư chứ?”

Hứa Du nghiêm trang: “Sẽ không ạ.”

Thẩm Tân Liễu quét mắt liếc nàng một cái: “Biết điểm dừng, đừng để bị người ta đánh đuổi chạy ra ngoài.”

Hứa Du thề với trời: “Giáo sư yên tâm, nếu định làm gì đó liền bị người ta cầm gậy đánh chết, ta cũng muốn đợi điểm giám sát lắp đặt thành công, chưa muốn chết trước mà.”

Chỉ ba giây sau đó, học sinh vừa thề với trời liền bị chính nàng giáo sư đích thân đuổi ra ngoài.

Nói là đi ký hợp đồng lại còn có thể lĩnh thưởng Hứa Du thật ra cũng không tính là nghỉ phép, vừa rời khỏi toà nhà văn phòng cô liền lập tức bấm số gọi điện thoại.

“Chú Ngu, hôm nay chú có rảnh không?” Cô tâm tình vui sướng đứng ở bên đường bắt xe, “Cũng không có việc gì, vừa được phát tiền thưởng, đi nào cháu mời chú đi tiêu tiền.”

Hiếm khi có được một ngày cuối tuần, hiếm khi được nghỉ ngơi trọn một ngày.

Ngu An mãi cho đến hơn 10 giờ tối mới trở về trang viên, phòng ngủ Ngu Du đã tắt đèn, ông nghĩ nghĩ một chút, đem đồ vật trong tay đặt ở trên bàn trà phòng khách.

Sáng sớm hôm sau, Ngu Du xuống lầu ăn bữa sáng, đi ngang qua bàn trà đột nhiên dừng xe lăn lại, ngoảnh lại nhìn về phía trên của chiếc túi được đóng gói tinh xảo.

“Là đồ do quản gia mang về,” người hầu nhát gan khẩn trương nói, “Nói là Hứa tiểu thư nhờ ông ấy mang lễ vật đến cho ngài……tôi có cần phải ném đi không?”

Hắn ở trang viên làm việc đã nửa năm, đã ném đi không ít lễ vật của kẻ ái mộ chủ nhân vào thùng rác, đó cũng là một trong những việc quan trọng nhất trong công việc của hắn.

Ngu Du lặng thinh không nói, chỉ là lẳng lặng nhìn chằm chằm xem.

Người hầu thấy thế, do dự mà vươn tay……

Ngu Du: “Không cần.”

Người hầu sửng sốt: “A……Vâng ạ.”

Ngu Du lại nhìn về phía chiếc túi được đóng gói tinh xảo, một mình điều khiển xe lăn điện rời đi, người hầu nghi hoặc mà nhìn theo bóng dáng anh, không hiểu nếu chủ nhân không định huỷ đi thì vì sao, vì cái gì còn muốn đem đồ vật giữ lại.

Ngu gia đồng ý bổ sung thêm một mục vào văn bản thoả thuận, điều đó đồng nghĩa với việc xây dựng điểm giám sát sắp chính thức bắt đầu rồi, đây là là hạng mục một khi bắt đầu triển khai, giai đoạn đầu sẽ có vô số việc vặt không đếm xuể, Hứa Du ngày đêm không nghỉ gấp rút làm mấy ngày liền, cuối cùng ngày bắt đầu thi công cũng tới.

Sáng sớm, Hứa Du cùng hai kỹ thuật viên khác đã cùng nhau đến trang viên Ngu gia, dưới sự chỉ dẫn của Ngu An bọn họ đã đến bãi biển tư nhân.

Tuy trước đó cũng đã tới hai lần rồi, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể nhìn thấy phong cảnh của bãi biển tư nhân, nhưng khi được tận mắt đến gần nhìn ngắm trực diện, phải đến lúc này Hứa Du mới thật sự cảm nhận được vẻ đẹp nguyên sơ nhất của vùng biển này.

Mấy năm nay Hải Thành phát triển mạnh vào khách du lịch, phong cảnh bãi biển hơi đẹp một chút đều đã bị xây dựng thành đủ loại khu du lịch, Hứa Du cũng đi qua mấy cái, đẹp thì đẹp đó, lại bởi vì trình độ thương nghiệp hoá quá cao, thiếu đi mất vài phần tự nhiên, còn bãi biển này của Ngu gia lại vừa hay tạo thành một sự tương phản rõ rệt, liếc mắt nhìn ra là thấy một vùng vừa yên tĩnh lại rộng mở, hoàn toàn không có dấu vết của con người.

Hứa Du đứng ở trên đá ngầm, sung sướng mà mở hai tay ra, đúng lúc sáng sớm còn mang theo chút sương lạnh, gió biển nhẹ nhàng lướt qua kẽ tay và ngọn tóc, cách đó không xa biệt thự ba tầng nằm trong trang viên, Ngu Du lẳng lặng ngồi ở bên cửa sổ, bức màn màu trắng bị gió biển thổi đến bay múa, giữa nhịp lay động phong cảnh ngoài cửa sổ như ẩn như hiện.

Hứa Du đột nhiên run một chút, cảm giác bị nhìn trộm trên du thuyền đêm đó lại một lần nữa ập tới, nhưng cô hiện tại lại không ở biển sâu, xung quanh cũng chỉ có hai kỹ thuật viên, như thế nào lại có loại cảm giác này?

……Chắc không phải là sự sợ hãi đối với đại dương lại tăng thêm đi? Trong đầu bất chợt vụt qua một suy nghĩ như vậy, đứng trước bờ biển đến cả Hứa Du cũng cảm thấy chính mình không biết phải nói gì, chính vào lúc suy nghĩ ấy bắt đầu lan rộng, vừa quay đầu lại phát hiện hai kỹ thuật viên đang móc ra máy lưỡi cưa kim cương.

“Mọi người đây là?” Cô chần chờ hỏi.

Kỹ thuật viên trả lời: “Trang bị máy móc cắt đá ngầm a.”

“Đừng dịch chuyển đá ngầm,” Hứa Du cười ngăn lại, “Ngu gia trong khoảng thời gian này vẫn luôn không đồng ý thiết lập điểm giám sát, đầu tiên là lo lắng vấn đề riêng tư, thứ hai là không muốn phá hỏng phong cảnh bãi biển, chúng ta vẫn là tôn trọng ý muốn bọn họ một chút, cố gắng hết sức để không làm ảnh hưởng quá nhiều đến bất cứ thứ gì ở đây.”

“Ngay cả đá ngầm cũng không thể phá, rốt cuộc cũng chỉ có thể đóng vài cái đinh, công việc vốn chỉ cần nửa buổi trưa lại bị kéo dài thành hai ngày thật quá tốn thời gian vô ích.”

“Thực ra họ đã ký giấy đồng ý từ trước rồi, chúng ta làm như thế nào đều cùng bọn họ không còn quan hệ nữa, huống chi cũng chỉ là bố trí vài khối đá ngầm mà thôi.” Kỹ thuật viên hơi khó chịu nói tiếp.

Việc không động đến đá ngầm đồng nghĩa với việc phải xử lý thêm hàng loạt công việc khác kéo theo, kỹ thuật viên đều có chút không vui, Hứa Du vẫn giữ giọng ôn hoà nói: “Hai vị vất vả rồi, buổi tối tôi mời mọi người đi uống một chầu nhé, chờ sáng mai, tôi liền đi tìm giáo sư Thẩm xin cho các anh gấp đôi tiền lương làm thêm ngoài giờ.”

“Hứa tổng khách sáo quá rồi” kỹ thuật viên có điểm ngượng ngùng, “Trước đó đã được cô mời một chầu rượu lớn rồi, sao dám mặt dày để cô mời thêm lần nữa.”

“Nên như vậy a, tôi chỉ tiện miệng nói một câu lại thành ra hại các anh phải làm thêm nhiều việc thế này, là tôi có lỗi với hai anh.” Hứa Du vui tươi hớn hở nói.

Lãnh đạo đã hạ thấp thái độ rồi, lại còn gấp đôi tiền lương, kỹ thuật viên tự nhiên cũng không có gì không vui.

Ngu Du ngồi ở bên cửa sổ, từ xa có thể thấy Hứa Du dường như đang nói cái gì đó, hai kỹ thuật viên liền thay máy cưa bằng loại bê tông có lực phá hoại thấp nhất. Đôi mắt anh khẽ nhúc nhích, giây tiếp theo Hứa Du đang ở trên bãi biển đột nhiên từ xa mà nhìn lại đây, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Hứa Du bất ngờ mừng rỡ vẫy tay về phía anh.

Nhàm chán.

Ngu Du mặt không cảm xúc mà kéo rèm lên.

Máy móc trang bị hai ngày, tiếp theo là hiệu chỉnh và kiểm tra đo lường, do bãi biển tư nhân không đồng bộ với mạng lưới các điểm giám sát khác, vì vậy Hứa Du chỉ có thể ngồi lì trong phòng giám sát của Ngu gia mà ghi lại số liệu.

Lại thêm một ngày nắng mặt trời đã lên cao, Hứa Du đến trang viên Ngu gia, đi vòng qua phía đá ngầm trước một chuyến, sau khi xác nhận máy móc đã vận hành ổn định, lại muốn đi về phía phòng giám sát, kết quả mới vừa đi được vài bước, liền gặp được Ngu An.

“Chú Ngu.” Cô cười chào hỏi.

Tuy rằng bọn họ hiện tại cũng coi như ở cùng một tòa trang viên làm việc, nhưng phần lớn thời gian đều không chạm mặt nhau, Ngu An nhìn đến Hứa Du sau cũng cười cười: “Vào phòng uống một ly trà chứ?”

“Được chứ, cháu được uống hồng trà do chú Ngu pha, lần trước uống xong đến giờ vẫn còn nhớ.” Hứa Du hào phóng nói.

Ngu An cười cười: “Vừa lúc hôm nay có trà mới đến, ngươi có thể nếm thử.”

“Vậy thì hôm nay cháu có lộc ăn rồi.”

Hai người vừa trò chuyện vừa đi vào biệt thự, giây tiếp theo Hứa Du liền thấy một chiếc túi đặt trên bàn trà.

Chiếc nơ bướm trên túi vẫn y nguyên, rõ ràng là đã bị bỏ lại một xó.

Hứa Du mặt đầy khổ sở, nhìn về phía Ngu An bằng ánh mắt đáng thương: “Chú Ngu……”

“Điều hứa với ngươi ta đã làm rồi, nhưng tiên sinh Ngu muốn hay không, không phải chuyện ta có thể quyết định.” Ngu An lập tức phủi sạch quan hệ.

Mắt Hứa Du lại nhìn lễ vật: “Đây chính là cháu tỉ mỉ chọn lựa, tiên sinh Ngu thế nhưng xem cũng không thèm xem, thật là quá tàn nhẫn.”

Vừa dứt lời, tiên sinh Ngu tàn nhẫn liền xuất hiện ở trong phòng khách, nghe xong ánh mắt lập tức khoá lên người Hứa Du.

“Chào ngài Ngu.” Hứa Du vui vẻ mà chào hỏi, không cần lên tiếng kẻ nói bậy đã tự biết thu lại.

Ngu An kịp thời đỡ lời: “Ngài Ngu, tôi mời Hứa tiểu thư vào uống một ly trà.”

Hôm nay Hứa Du không có cột tóc, vạt áo vừa vặn che khuất nốt ruồi đỏ kia, Ngu Du đảo mắt nhìn lướt qua hai người, hơi hơi gật đầu xem như chào hỏi qua.

“Tài liệu đâu?” Anh hỏi.

Ngu An lập tức lấy ra một folder từ tủ bên cạnh đưa cho anh, Ngu Du nhận lấy folder liền điều chỉnh xe lăn rời đi, suốt cả quá trình anh cũng chưa từng liếc nhìn món quà đặt trên bàn.

Hứa Du im lặng nhìn theo anh rời đi, đợi đến khi bóng lưng anh hoàn toàn khuất sau chỗ rẽ, mới lập tức thở dài: “Sớm biết rằng sẽ gặp được Ngu tiên sinh, cháu liền mang theo đóa hoa hồng.”

“Ngài Ngu hẳn là không thích hoa hồng.” Ngu An pha trà cho cô.

Đôi tay Hứa Du tiếp nhận: “Vậy ngài ấy thích cái gì?”

“Nghĩ tôi sẽ nói sao?” Ngu An liếc nhìn Hứa Du một cái.

Hứa Du cười tủm tỉm: “Nào dám a, cháu chính là thuận miệng hỏi một chút, dù sao chú cũng là mối quan hệ duy nhất của cháu ở Ngu gia, huống chi chú hẳn cũng mong cháu và ngài ấy có thể thành đôi đi”

“Ngươi làm sao lại thấy được ta hy vọng hai người có thể thành đôi?” Ngu An vừa bực mình vừa buồn cười.

“Chẳng lẽ không phải sao?” Hứa Du nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng, hương vị lá trà hơi chát tức khắc tràn ngập ở khoang miệng, “Biệt thự Ngu gia ít nhất cũng phải hơn hai ngàn mét vuông, phòng ở lớn như vậy, một tháng cũng chưa chắc đã chạm mặt nhau, kết quả chú chỉ mời mỗi cháu đến uống trà, Ngu tiên sinh lại tới lấy tư liệu, chẳng lẽ không phải chú cố ý sắp xếp?”

“Phân tích đúng là không tồi,” Ngu An gật gật đầu, “Nhưng có nói sai một chút rồi, biệt thự Ngu gia 3 tầng tổng cộng lại phải hơn bốn ngàn mét vuông, người nói như vậy là hơi nhỏ nhen rồi”

“……Tốt thật đấy, giờ thì cháu bắt đầu ghét người giàu rồi” Hứa Du che ngực lại.

Ngu An càng ngày càng thích người trẻ tuổi này, nhưng vẫn là thẳng thắn thành khẩn nói: “Ta cũng không có ý tứ tác hợp hai người, chỉ là cảm thấy tiểu thư Hứa khá thú vị cũng dễ mến, hy vọng người cùng Ngu tiên sinh có thể trở thành bạn bè, có thể khiến ngài ấy thay đổi chút cách nhìn đối với con người.”

“Thay đổi cách nhìn với con người?” Bởi vì Ngu Du cũng đủ đặc biệt để xứng đáng với cách gọi như vậy, thần sắc Hứa Du dần dần trở nên khó nói rõ.

Ngu An tựa hồ hình như không cảm thấy có gì sai: “Ngươi cũng thấy rồi, ngài Ngu thế nào lại không thích cùng người khác giao tiếp, ngày thường ngoài công việc ra chỉ ở một mình ở bờ biển……hoặc ở trong phòng ngủ chờ, ta cảm thấy ngài ấy cô đơn quá.”

Hứa Du gật gật đầu: “Cho nên, trong lòng chú có phải cảm thấy cháu không còn hy vọng gì đúng không.” Đến cả lời “chỉ làm bạn” mà cũng nói ra rồi, rõ ràng là hoàn toàn không để cô vào mắt.

“Không phải Hứa tiểu thư không tốt, thật sự là tình huống Ngu tiên sinh quá đặc thù.” Ngu An giải thích.

Hứa Du hơi nhíu mày một cái: “Mọi việc đừng có kết luận quá sớm, chú cứ chờ mà xem, cháu nhất định có thể bắt lấy ngài ấy.”

Ngu An bật cười, đang muốn nói cái gì, đột nhiên đứng ngay ngắn một cách cung kính: “Ngu tiên sinh, ngài đã tới.”

Hứa Du còn tưởng rằng ông cố ý dọa mình, nhìn thấy thần sắc ông ấy không đúng mới hơi khựng lại một chút, xoay người quả nhiên thấy được Ngu Du.

Bốn mắt nhìn nhau trong giây lát, Ngu Du nhàn nhạt mở miệng: “Nghe nói, Hứa tiểu thư đối với tôi nhất định phải bắt được.”

Tiếng nói vừa dứt, cả phòng khách chợt rơi vào thứ im lặng như thể thời gian ngưng lại.

Ngu An ho nhẹ một tiếng, đang định mở lời giúp Hứa Du giải vây, chỉ là vẫn chưa kịp mở miệng, Hứa Du liền bật cười.

“Đúng là vậy nha” cô để lộ hàm răng trắng đều tăm tắp, đôi mắt cười cong cong, “Cho nên tiên sinh Ngu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt”

Ngu Du nhìn Hứa Du chăm chăm không chớp mắt, lại không có nói chuyện.

Chỉ là trong phòng khách đột nhiên xuất hiện một luồng hơi thở của biển cả, khiến Hứa Du thoáng chốc có ảo giác như bản thân đang chìm trong biển sâu.

edit: dwong.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play