Edit: dwong.
“Ngại quá, xin nhường đường một chút”
Hứa Du một thân váy trắng, bước trên đôi giày cao gót bảy centimet vừa nói xin lỗi, vừa đi đến bữa tiệc ở phòng khách du thuyền.
Hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới - mùng một tết âm, ở thành phố ven biển thuộc khu vực nhiệt đới, một năm bốn mùa đều có gió nóng thổi qua, trên du thuyền cao cấp chật kín khách khứa, đàn ông tây trang phẳng phiu cùng phụ nữ lễ phục dạ hội màu sắc sặc sỡ nâng ly rượu, dưới ánh đèn dịu dàng kiêu sa tiếng nói cười vui vẻ rộn rã khắp nơi, thể hiện ra sự ưu nhã và thong dong của giới thượng lưu.
Hứa Du dạo qua yến tiệc trong phòng khách một vòng, nhận ra vệ sĩ ở cửa đang nhìn bản thân, liền thuận tay từ trên khay người hầu cầm một ly champagne, dựa vào quầy bar nhấp một ngụm.
Vẻ mặt cô bình tĩnh, khí chất xuất chúng, sự chú ý của vệ sĩ nhanh chóng bị chuyển hướng đi chỗ khác, Hứa Du lặng lẽ thở phào một hơi, cô đang định đặt ly champagne xuống rời đi nơi khác, lỗ tai cô liền nhạy bén mà nghe được cách đó không xa có người nhắc tới ba chữ “Ngu tiên sinh”.
“Nghe nói ở trên boong tàu, nghĩ còn có thể gặp mặt một lần, kết quả bị cự tuyệt trực tiếp.” Người đàn ông trung niên nói chuyện trông ủ rũ chán nản.
Người bên cạnh cười nói: “Lẽ ra nên nghe lời cậu từ sớm, Ngu tiên sinh thích thanh tĩnh, luôn luôn không dễ dàng gặp khách.”
“Nhưng rõ ràng ta cũng là được họ mời đến dự tiệc tối nay, còn tưởng rằng Ngu tiên sinh đối tôi cảm thấy hứng thú.”
“Suy nghĩ nhiều, Ngu gia mỗi năm đều tổ chức tiệc tối vào mùng một tháng giêng, là một thói quen do Ngu lão tiên sinh để lại từ năm xưa, Ngu tiên sinh tuy rằng sẽ đến, nhưng toàn bộ quá trình đều không lộ mặt, ngay cả danh sách mời đều là quản gia phụ trách định ra, Ngu tiên sinh nói không chừng cũng không biết ngươi là ai……”
Hứa Du nghe được người kia ở “boong tàu”, liền quyết đoán rời khỏi yến tiệc phòng khách, thực mau liền đem hai người đang nói chuyện rôm rả cùng với tiếng nhạc đang vang lên bên tai tại hiện trường tất cả đều bị cô ném đến phía sau.
Vốn tưởng rằng trên đường đi thông boong tàu sẽ có vô số trở ngại, kết quả là đi thẳng một mạch, chờ đến khi ra khỏi khoang thuyền, Hứa Du hoài nghi Ngu Du đã đi rồi, bằng không nơi này như thế nào một cái vệ sĩ cũng không có.
Trên boong tàu không có nhiều ánh sáng, hoàn toàn dựa vào ánh trăng mờ ảo để soi sáng, ban đêm biển rộng thâm trầm lại yên lặng, giống một cái động thật lớn không đáy, giương miệng chuẩn bị cắn nuốt hết thảy. Tuy rằng học đúng chuyên ngành liên quan và làm việc với hải dương, nhưng cô từ trước đến nay vẫn luôn đối với biển sâu có một nỗi sợ mơ hồ, giờ phút này lẻ loi một mình đứng ở trên boong tàu, phía trước là một vùng tối đen vô tận, cô không nhịn được mà nảy sinh ý định rút lui.
Thoạt nhìn, không giống như là có người ở đó.
Hứa Du định rời đi ngay, nhưng giây tiếp theo liền nghĩ đến, vạn nhất Ngu Du còn ở nơi này, cô liền như vậy đi rồi, chẳng phải là lỡ mất dịp tốt?
Hứa Du tưởng tượng có loại khả năng này, quyết đoán dẫm lên giày cao gót bảy centimet đi về phía trước, thân ảnh mảnh khảnh rất nhanh bị bóng tối bao phủ.
Du thuyền Ngu gia rất lớn, boong tàu cũng tương đối rộng, nhà hàng ngoài trời, quán bar, khu nghỉ ngơi cái gì cần có đều có, Hứa Du mỗi một góc đều tìm, chờ khi đi đến cuối boong tàu, rốt cuộc xác định chính mình làm một hồi vô ích.
Bất quá Hứa Du cũng không cảm thấy thất vọng, rốt cuộc cô cũng đã dự đoán trước được kết quả, nói chung là sau khi trở về liền luôn trong trạng thái rối rắm, hẳn là nhất định phải làm giáo sư Thẩm thất vọng rồi.
Nghĩ đến người thầy hướng dẫn của mình - giáo sư Thẩm Tân Liễu, Hứa Du không khỏi buông tiếng thở dài.
Nửa năm trước giáo sư nhận một dự án công trình phòng hộ ven biển ở Hải Thành, tổ hạng mục gần như làm việc liên tục không có ngày nghỉ, mắt thấy đã sắp tới giai đoạn kết thúc, chỉ cần hoàn thiện tốt sản phẩm thả xuống đến các điểm giám sát, thử nghiệm xong là có thể chính thức đưa vào sử dụng, ai ngờ lúc này lại xảy ra chuyện khác——
Bãi biển tư nhân kia nằm ở phía sau trang viên Ngu gia, đây là điểm giám sát quan trọng nhất của toàn dự án, chủ nhân bãi biển tư nhân Ngu Du từ chối đặt thiết bị xuống.
Nếu điểm giám sát này không thể thử nghiệm, thì hạng mục kia mọi nỗ lực trước đó sẽ đều là vô nghĩa, lần này Hứa Du tới, chính là thay mặt giáo sư Thẩm tới thuyết phục Ngu Du.
Đáng tiếc là đến cả mặt mũi hắn cô cũng chưa được thấy.
Công việc không có hoàn thành được, Hứa Du cũng không cảm thấy mất mát, vỗ một chút mái tóc dài bị gió biển thổi đến lộn xộn, nhìn chằm chằm vào rào chắn cuối boong tàu một lúc, đột nhiên nghĩ tới hình ảnh kinh điển trong The Titanic.
Cô quay đầu nhìn xem phía sau một lần, xác nhận một cái bóng cũng không có, bầu trời cùng đại dương đều đen như mực, trở thành sự bảo vệ tốt nhất bây giờ.
Hứa Du dẫm lên giày cao gót đi đến trước lan can, đối mặt với đại dương mênh mông vô bờ nhẹ nhàng dang hai tay ra, tuỳ ý để mặc cho làn gió biển ẩm nóng luồn qua khe ngón tay, gió không biết từ đâu, thổi từ bên mặt sườn thổi qua, làn váy trắng ở trong gió tung bay, lộ ra đôi chân thon dài săn chắc, Hứa Du nhắm mắt lại, tựa như đang đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của đại dương.
Hứa Du nhịn không được cười một tiếng, ánh trăng mông lung dừng ở trên người cô, ánh sáng nhạt vừa lúc nổi lên.
May mắn không ai thấy, bằng không cũng quá mất mặt. Hứa Du nhịn cười buông hai tay, giây tiếp theo đột nhiên lông tơ đựng thẳng.
Đây là một loại trực giác vi diệu, món quà của thần linh ban cho con người, tựa như nỗi sợ bản năng đã được khắc sâu trong gen loài người từ thời viễn cổ, không thể nói rõ vì lí do gì, nhưng mỗi tế bào đều kêu gào cô mau rời đi.
Hứa Du ngừng thở quay đầu lại, dưới biển rộng bóng tối thâm trầm lại an tĩnh, tựa hồ không có phát sinh việc gì, nhưng cảm giác bị cái gì nhìn trộm lại như hình với bóng cuốn lấy cô.
Cô lập tức đi vòng vèo, giày cao gót bảy centimet trên mặt đất dẫm ra tiết tấu dồn dập, trong bóng đêm trái tim giống như nhịp trống đánh, mỗi một nhịp đập đều cực kỳ rõ ràng.
Nhanh, mau tới rồi. Hứa Du nhìn cánh cửa càng lúc càng gần, đang định thở phào một hơi, từ phía boong tàu bên trái đột nhiên vang lên một tiếng động.
“Ai? Ai ở nơi đó?” Hứa Du lập tức hỏi.
Không có tiếng trả lời.
Boong tàu của du thuyền rất cao, không tồn tại khả năng cá có thể nhảy lên bờ, kia sẽ là cái gì phát ra động tĩnh? Hứa Du đáy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, tự hoài nghi chính mình có khi nghe lầm, lại nghe một tiếng động ở đâu truyền đến.
Lúc này đây cô nghe rất rõ, như là thứ gì đó ướt nước đang bị kéo lê trên mặt đất.
Bất luận tiếng động ở kia nơi nào là cái gì phát ra, trong đêm tối như vậy, dưới tiền đề trực giác đang điên cuồng hét lên ”chạy mau”, Hứa Du cũng không định tìm hiểu cho rõ là thứ gì, ngược lại, cô còn lặng lẽ từ từ cúi người xuống, muốn cởi giày cao gót vướng bận ra, bằng tốc độ thực mau chạy về phía khoang thuyền.
Nhưng Hứa Du vừa mới hành động, cách đó không xa liền truyền đến một tiếng còi vang vọng, giây tiếp theo đèn pha của đội tuần tra trên biển chiếu tới, trên boong tàu trong nháy mắt sáng như ban ngày, Hứa Du căng thẳng khom lưng, độ cong căng chặt của bắp chân cũng như vậy liền lộ ra dưới ánh đèn.
Cùng với Hứa Du cùng nhau bại lộ, còn có vừa rồi nơi phát ra tiếng động chỗ đó…… Một người đàn ông.
Hắn cả người ướt đẫm, hơn nửa mái tóc vẫn còn đang nhỏ nước, thân trên trần trụi ngồi ở trên xe lăn, một cái thảm khó khăn lắm che lại phía dưới xương hông hắn, sáu khối cơ bụng cùng đường nhân ngư đầy nguy hiểm liền như vậy hiện ra trong tầm mắt Hứa Du.
Rất khó tưởng tượng lại có một người đàn ông như thế, thân thể ướt đẫm giống như điêu khắc, cơ bắp không khoa trương cũng không yếu ớt, mỗi một đường cong đều tự nhiên bộc lộ cảm giác nghệ thuật.
Ở dưới ánh đèn mãnh liệt, trên làn da hắn tựa hồ bao phủ một tầng ánh sáng lấp lánh như vảy nhỏ, ánh sáng nhạt nhoà lan toả giống những viên ngọc trai Baroque tinh tế nhưng vẫn cuốn hút, nhưng khi nhìn kỹ lại, cũng chỉ trắng nõn hơn người bình thường một chút, những cái ánh sáng đó giống như chỉ là ảo giác.
Hứa Du cũng không nghĩ tới sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, ngẩn người một lúc sau đó lập tức cung kính nói: “Chào ngài, Ngu tiên sinh, tôi là học sinh của giáo sư Thẩm Tân Liễu - Hứa Du, hôm nay cố ý theo giáo sư Thẩm tới tham gia quý phủ tân niên yến.”
Ngu tiên sinh trong truyền thuyết, ai cũng không biết anh trông như thế nào, duy nhất có tin tức lưu truyền ra ngoài, chính là đôi chân của anh không rõ bị thương tật mức độ ra sao, ngày thường luôn ngồi xe lăn đi ra ngoài.
Nếu cô không đoán sai, người trước mắt này chắc hẳn là người mà cô đã tìm suốt đêm.
Ngu Du lạnh nhạt ngước mắt, đôi mắt cùng thần sắc cực kỳ giống như anh đang chìm sâu dưới đáy biển, chợt vừa thấy là bóng tối thuần tuý, nhưng khi lại nhìn kỹ, càng như là một màu đen sâu thẳm vô tận lẫn chút xanh lam.
Cảm giác nguy hiểm vì bị sinh vật không rõ danh tính nhìn trộm lại một lần nữa ùa tới, gió biển càng thêm ngạo mạn, thổi đến tóc dài lộn xộn, Hứa Du đành phải từ trên váy xé một sợi trang trí bằng lụa dùng để buộc tóc rồi ngẩng đầu nhìn lên, tùy ý để cổ trắng nõn lộ ra trong không khí.
Ngu Du ngước mắt, vừa lúc nhìn đến trên cổ Hứa Du có một nốt ruồi đỏ, gió biển ướt nóng, đã thổi đến người cô sinh một tầng mồ hôi mỏng, nốt ruồi đỏ kia cũng mơ hồ nổi lên ánh sáng, như là san hô đỏ thường thấy nhất dưới biển.
Thường thấy nhất, cũng rực rỡ nhất.
“Ngu gia không cần sản phẩm của con người để giám sát đại dương.” khi cô nói ra tên Thẩm Tân Liễu, Ngu Du liền biết cô vì sao mà đến.
Hứa Du sớm có đoán trước, buông tiếng thở dài nói: “Ngu tiên sinh, thứ tôi giao cho ngài là con át chủ bài, dự án phòng hộ ven biển này chính là nhắm vào toàn bộ hệ thống kiểm soát của bán đảo Hải Thành, kỳ thật thiếu một điểm cái giám sát của ngài cũng không có gì, nhưng vấn đề là ở năm trước có đứa bé trộm đi đến bãi biển tư nhân của ngài còn suýt gặp tai nạn chết đuối, thậm trí còn nằm trên hot search ba ngày trời.”
“Cho nên?” Ánh mắt Ngu Du hờ hững, trong tầm mắt kia nốt ruồi đỏ trước sau có thể thấy được.
“Cho nên dù nơi khác có không lắp hoặc lắp thiếu vài điểm giám sát, thì riêng chỗ ngài nhất định phải có.” Tấm thảm trên eo anh trước sau muốn rớt cũng không xong mà treo cũng không tới, Hứa Du không biết nên xem hướng nào, đành phải đem tầm mắt đặt ở trên gương mặt tuấn mỹ của anh.
Gió trên biển luôn rất lớn, vài phút thời gian ngắn ngủn, đã làm khô cơ thể anh, chỉ là ngọn tóc vẫn có chút ướt át, ngẫu nhiên có giọt nước lăn xuống, rơi vào khe rãnh trên ngực, lại theo thân thể xinh đẹp một đường trượt xuống, cuối cùng khuất sau lớp thảm lông phủ lưng chừng trên hông anh.
Thời tiết Hải Thành thật sự quá nóng, nóng đến mức khiến người ta dễ bực bội.
Hứa Du vỗ tóc một chút, thấy Ngu Du không nói, liền tiếp tục giải : “Rốt cuộc hạng mục lắp đặt cái này mục đích cuối cùng cũng chỉ là hấp dẫn du khách, nếu như sang năm lại xảy ra chuyện bị truyền thông đưa tin rầm rộ mà nơi này vẫn chưa được lắp thiết bị, chỉ sợ sẽ rất khó thuyết phục mọi người, đương nhiên còn chưa xét đến vấn đề dân sinh hay du lịch, đứng từ góc độ Ngu gia suy xét, lắp điểm giám sát cũng là có chỗ lợi, ít nhất lần sau lại phát sinh chuyện tương tự, trang bị chúng ta có thể……”
“Tôi tự lắp đặt điểm giám sát ở trong chính nhà mình, là để phòng ngừa cho những kẻ tự tiện xông vào khỏi bị chết đuối ?” Du thuyền tuần tra đã rời đi, ánh đèn cũng rút đi theo, mặt Ngu Du ẩn nấp trong bóng đêm, khiến người ta không nhìn ra được sắc mặt của anh.
“Đổi góc độ mà nói, chuyện này là để phòng ngừa có người chết trong nhà ngài.” Hứa Du khẽ cười nhàn nhạt, sắc mặt bình thản, “Tôi đã từng thấy rất nhiều hình ảnh của bãi biển ở trên mạng, một nơi đẹp đẽ như vậy, ngài khẳng định không hy vọng phát sinh chuyện gì không tốt, đúng không, hạng mục này của chúng tôi có thể giúp ngài giải quyết cái phiền muộn này.”
Ngu Du không lên tiếng.
Hứa Du tiến thêm một bước khuyên bảo: “Đúng rồi, sản phẩm của tôi còn có thể bảo hộ tài sản cá nhân của ngài, chúng tôi sẽ lắp đặt thêm hệ thống an ninh theo dõi tại điểm giám sát phía bên ngài, nếu có người xông tới, cũng có thể kịp thời phát hiện, ngặn chặn tận gốc những sự cố ngoài ý muốn phát sinh”
Ngu Du vẫn như cũ lặng im, cái loại cảm giác bị ai đó nhìn trộm lại một lần nữa xuất hiện, Hứa Du im lặng nhìn về phía mặt biển đen thẳm, nghĩ thầm chính mình quả nhiên cứ động đến làm việc với biển cả là lại không nhịn được nghi thần nghĩ quỷ.
Đang lúc Hứa Du thất thần, Ngu Du đột nhiên mở miệng: “Phương án trước đó không nhắc đến chuyện này”
Hứa Du một giây liền khôi phục trạng thái chuyên nghiệp: “Là tôi làm phương án mới……”
Cô theo bản năng muốn đưa phương án cho anh, sờ không thấy lúc sau mới nhớ ra phương án nằm ở trong túi xách, nhưng lúc lên thuyền đã giao cho nhân viên an ninh Ngu gia rồi.
Hứa Du nhìn thoáng qua thấy vệ sĩ đã nhìn về phía bên này, đoán chừng anh cũng sẽ không cho mình cơ hội đi lấy, dứt khoác từ bỏ việc đi lấy: “Kỹ thuật trên không khó thực hiện, nếu như ngài Ngu tin tưởng đồng ý lắp đặt điểm giám sát, giáo sư Thẩm rất vui lòng được lưu lại thêm mấy ngày.”
Vừa dứt lời, quản gia Ngu An cũng tới, đầu tiên là khoác thêm cho Ngu Du một chiếc áo tắm dài, tiếp theo xoay người mỉm cười: “Hứa tiểu thư, tôi đưa cô đi về khoang thuyền.”
Hứa Du nghiêng đầu, tầm mắt dừng ở trên người Ngu Du trong bóng đêm, lại chỉ có thể mơ hồ nhìn đến một chút hình dáng.
Xem ra cuộc đàm phán trực tiếp hôm nay, cũng là không thu được kết quả gì.
“Việc kia hôm nay cứ tạm thế đã, tôi trở về nghiên cứu hạng mục kỹ hơn một số vấn đề, tranh thủ đưa cho Ngu tiên sinh một phương án khác dễ tiếp nhận hơn.” Hứa Du thấy thu được chuyển biến tốt liền biết điểm dừng mà thu tay, trực tiếp xoay người rời đi.
Đi rồi vài bước, cô nghĩ đến cái gì, lại quay trở về, đột nhiên làm lơ đám vệ sĩ xung quanh đang đề cao cảnh giác với cô, tò mò mà nhìn về phía người đàn ông trong bóng đêm: “Nếu cuộc trao công việc đã kết thúc, kế tiếp chính là thời gian cá nhân của tôi, tôi có thể hỏi Ngu tiên sinh một vấn đề không?”
Lúc Ngu Du ngước mắt nhìn, ánh đèn trên boong tàu cuối cùng cũng sáng, nốt ruồi đỏ kia trước giờ cũng chưa từng hiện lên rõ ràng như vậy.
Hồi lâu, anh nói: “Hỏi.”
Ánh đèn hạ xuống, Hứa Du nhìn vào đôi mắt giống như biển sâu của anh, thật sự hỏi: “Ngu tiên sinh, ngài có bạn gái sao?”
Ngu Du: “?”
_________________
nam chính đẹp quá đẹp, bảo sao nữ chính vừa gặp đã mê, kkkk