Trong đôi mắt trầm tĩnh của Ngu Du cuối cùng cũng hiện ra một tia dao động, Hứa Du nhận thấy anh có ý muốn cử động, ngón tay theo bản năng bấu chặt lấy tấm lưng đang căng cứng của anh.
“Đừng, đừng nhúc nhích……” hô hấp của cô run rẩy, trong làn nước biển lạnh băng chỉ có duy nhất nơi đó toả ra hơi ấm, “Ngu tiên sinh, tôi như thế nào vừa rồi lại có cảm giác..…tựa như có thứ gì vừa di chuyển trên đùi tôi.”
Ngu Du ngước mắt: “Thứ gì?”
“Không biết, có điểm mềm, giống tơ lụa, hẳn là không phải cá heo biển cá voi linh tinh.”Hứa Du cố hết sức để hồi tưởng lại loại cảm xúc đó, lại phát hiện bản thân không thể miêu tả chính xác được loại cảm xúc này.
Ngu Du bình tĩnh nhìn cô hồi lâu, nhàn nhạt nói: “Ảo giác.”
Hứa Du tự vực dậy tinh thần: “Thật sự?”
Tuy rằng anh nói chưa chắc là sự thật, nhưng loại thời điểm này tại đây, có người có thể nói như vậy, đối với cô mà nói đó đã là một liều thuốc trợ tim. Cô thử duỗi duỗi chân, cũng không đụng phải thứ gì khác lạ với nước biển, liền yên lặng nhẹ nhàng thở ra.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT