Dẫu nữ tử toàn thân đầy vết thương, da thịt tàn tạ, nhưng hai mắt nàng vẫn sáng rực lạ thường, trong cái rách nát lại toát ra thứ ánh sáng lấp lánh như di quang vụn ngọc, khiến người không thể không liếc mắt nhìn thêm lần nữa.
Triệu Tạc đứng trước mặt nàng, nhìn chăm chăm vào đôi mắt kia, miệng nhịn không được thúc giục:
“Tam tiểu thư, cảm thấy thế nào?”
“Ta cảm thấy…” Sư Tri Trữ thanh âm nghẹn ngào, yếu đến không thành tiếng, đáp một câu chậm rãi: “Cũng chẳng thế nào.”
Nói xong, đầu liền rũ xuống, ngất lịm.
Triệu Tạc sắc mặt nghẹn đến lúc xanh lúc đỏ, gắt gao nhìn người đã ngất đi kia.
Nữ nhân này, tuyệt đối là kẻ cứng đầu nhất hắn từng gặp. Thà chết cũng không chịu hé miệng!
Hắn đã hạ mình khuyên giải như thế, vậy mà nàng vẫn cố chấp cắn chặt răng, quyết không thả lỏng!
Càng nghĩ càng tức, Triệu Tạc giơ cao roi da, tay run lên từng hồi, rốt cuộc vẫn không thể hạ thủ, chỉ đành hậm hực ném roi xuống đất.
“Canh kỹ, không cho kẻ nào tùy tiện tiến vào.”
Hắn sa sầm nét mặt, u uất xoay người đi ra. Trước khi khuất bóng, vẫn không quên dặn người gác cửa:
“Còn nữa, đừng để nàng cứ mãi nằm trên đất, trời rét thế này, thân còn mang thương tích, cứ thế mà nằm xuống đất thì chẳng mấy mà chết rét.”
Chủ tử chỉ cho hắn nửa tháng. Nếu trong thời hạn ấy vẫn không moi được gì từ miệng nàng, chỉ sợ ngay cả hắn cũng phải chôn cùng.
Triệu Tạc thở dài một hơi nặng nề, men theo hành lang mà đi.
Vừa mới tới sảnh ngoài, đã nhận được tin báo từ ám vệ.
Triệu Tạc mở mật thư, trên mặt hiện vẻ vui mừng khó giấu.
Không ngờ lại trùng hợp đến vậy, nhanh như thế đã phát hiện tung tích đồ vật. Nếu sớm hơn chút nữa, Sư Tri Trữ cũng không đến mức bị dày vò thế này.
Xem xong thư, hắn lập tức lệnh người chuẩn bị ngựa.
Nhưng không ngờ, chỉ mấy ngày sau.
Triệu Tạc một thân ướt đẫm mưa gió, thê thảm trở về, suýt nữa mất cả mạng trên đường.
Hắn quỳ gối giữa sảnh, sắc mặt hổ thẹn, bẩm báo tình hình.
Trong tấm bình phong, mơ hồ hiện ra dáng người nam tử cao gầy, khí tức lạnh lẽo thấm người, mang theo một thứ áp lực khiến người ta không dám thở mạnh.
Cố Uẩn Quang đang cúi đầu, trên eo và bụng vẫn quấn đầy băng gạc. Nghe xong lời bẩm, hắn khẽ cười một tiếng:
“Tần Chiếu… xem ra cũng có vài phần bản lĩnh.”
Nghe không rõ là đang khen người, hay là ngấm ngầm trách Triệu Tạc làm việc vụng về, chỉ một cái bẫy nông cạn cũng gấp gáp chui đầu vào, suýt chút nữa không thể sống sót quay về.
Triệu Tạc cúi đầu càng thấp, khẽ nói:
“Thỉnh gia trách phạt.”
Cố Uẩn Quang lại không hề có ý trách phạt, chỉ buông tay khỏi vạt áo đang băng bó, đôi chân dài xếp bằng trên giường, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua bình phong nhìn ra phía ngoài, hỏi:
“Tần Chiếu có để lại lời nào không?”
Triệu Tạc nghĩ rồi đáp:
“Trước kia Ninh Vương từng nói sẽ dùng đồ vật đổi lấy người, nô cho là thật, nên mới mạo hiểm tiến lên, suýt chút nữa chết nơi ấy. Sau lại bọn họ lại thay đổi lời nói, nô cho rằng bọn họ căn bản không có thành ý, nên đã lưu lại một đường lui, chưa vội đáp ứng.”
Dùng vật đổi người vốn là lời dối trá. Nếu Tần Chiếu thật sự chịu trao đổi, đã sớm tung lời ra ngoài. Huống chi Tần Chiếu làm sao dám để hắn mang đồ vật ấy an ổn hồi kinh?
Thanh niên tuấn mỹ vô song hơi rũ hàng mi dài như cánh quạ, ánh mắt dừng nơi vết thương đang băng bó quanh eo bụng, môi khẽ mím, thần sắc thản nhiên mà ẩn nhẫn.
Nếu Tần Chiếu có ý định muốn cùng hắn bày cuộc chơi, hắn cũng không ngu ngốc mà từ chối.
Chỉ là, trò chơi này, tuyệt không thể để Tần Chiếu chiếm quyền chủ động.
Mưa lạnh lặng lẽ rơi, từng giọt nhỏ rả rích trong màn trời xám xịt, sấm chớp u uẩn như xé rách chân trời, khiến lòng người bất giác sinh ra ảo giác bị nuốt chửng.
Thời tiết dông tố như vậy, khắp nơi đều nhuộm lạnh lẽo ẩm ướt. Hàn ý len lỏi vào tận trong xương cốt, khiến Sư Tri Trữ co mình lại, vừa đau vừa rét, thân thể bất giác run rẩy.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra, một bóng người nhẹ nhàng lặng lẽ bước vào từ bên ngoài.
Người ấy đưa mắt quét quanh một lượt, cuối cùng ánh nhìn dừng lại trên người Sư Tri Trữ đang bất động nằm trên sập, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ rõ ràng.
“Ngũ nhi.” Người kia vội vươn tay khẽ lay nàng trên giường, nhẹ giọng gọi: “Ngũ nhi, mau tỉnh lại, chủ tử phái ta tới cứu ngươi.”
“Ngũ nhi” là mật danh nàng dùng khi còn làm ám vệ.
Sư Tri Trữ gắng sức hé mắt, đau đến ứa lệ, cố nhìn rõ người trước mặt.
Là Tam Thất.
Tam Thất là người thân thiết nhất với nàng trong đội ám vệ, võ nghệ cũng cao cường nhất. Những ngón quyền cước nàng biết phần lớn đều là do Tam Thất truyền dạy.
Tưởng đâu các tỷ muội đã chết hết, không ngờ lại có thể gặp lại Tam Thất trong lúc thế này.
Sư Tri Trữ đưa tay nắm lấy tay áo Tam Thất, môi run run, muốn nói cho nàng biết tung tích đồ vật kia.
Tam Thất lập tức đưa tay che miệng nàng lại, thấp giọng nói:
“Ngũ nhi, đừng nói gì vội. Trước hết ra ngoài đã, nơi này không an toàn.”
Sư Tri Trữ hơi thở yếu ớt, chỉ khẽ gật đầu.
Tam Thất nhanh chóng đỡ nàng ra sau lưng, cẩn trọng mở cửa, lặng lẽ bước ra ngoài.
Mưa lớn như hạt châu rơi loạn, rét buốt táp vào mặt vào người Sư Tri Trữ, khiến cả người nàng run lẩy bẩy.
Dường như Tam Thất đã ẩn thân nơi này từ lâu, đi đứng quen thuộc như vào chốn không người, men theo lối nhỏ, nhẹ nhàng thoát ra ngoài.
Một đường tuy thận trọng nhưng vẫn thông suốt, không hề bị phát hiện. Thế nhưng, trong lòng Sư Tri Trữ lại dâng lên cảm giác bất an mơ hồ, lo sợ chẳng rõ lý do.
Nơi này vốn không nên vắng người. Dù có mưa lớn thế nào, lẽ ra cũng phải có người canh giữ. Huống hồ, người kia trước khi rời đi còn căn dặn rõ ràng.
Bất an trong lòng nàng ngày càng lớn dần. Đột nhiên, hô hấp nàng dồn dập, hoảng hốt hô lên:
“Tam Thất, mau buông ta xuống!”
Tam Thất không rõ nguyên do, thấp giọng hỏi:
“Sao vậy? Chúng ta sắp ra ngoài rồi.”
Sư Tri Trữ nhẹ giọng đáp:
“Nơi này… không có người.”
Nàng mơ hồ cảm thấy có một ánh mắt nào đó xuyên qua màn mưa, hòa lẫn trong vô vàn hạt nước, lặng lẽ phủ xuống người nàng, khiến cả người như có gai dựng ngược, rét run từng hồi.
Tam Thất cảnh giác nhìn trái nhìn phải, rồi quay đầu trấn an nàng:
“Lúc ta đến đã hạ mê dược toàn bộ đám canh giữ kia, ngươi cứ yên tâm, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Dứt lời, bước chân nàng vẫn không dừng lại, len lỏi tránh vũng nước, thân pháp nhẹ nhàng như mèo hoang.
Thật sự… sẽ không có chuyện gì sao?
Sư Tri Trữ trong lòng không yên, mặt càng lúc càng căng thẳng.
Nếu quả thật như Tam Thất nói, tất cả người trong viện đều đã bị mê hoặc, thì tại sao hai người các nàng lại có thể dễ dàng ra khỏi cửa như thế?
Trời mưa mỗi lúc một lớn.
Tam Thất cảm nhận thân mình Sư Tri Trữ sau lưng vẫn luôn run rẩy không thôi, trong lòng không đành, vội vàng bước nhanh hơn, tìm được một ngôi miếu đổ bên đường, liền ôm người đặt xuống.
Tam Thất nhóm lửa, sau đó quay đầu nhìn sang, lo lắng hỏi:
“Ngũ Nhi, thế nào rồi? Thân thể còn chịu nổi không?”
Sư Tri Trữ ngả vào lớp cỏ khô bên trong điện, hai tay ôm lấy cánh tay, khẽ lắc đầu, giọng yếu ớt:
“Không sao… chắc là còn chịu được.”
Thấy thế, Tam Thất cũng không dám lơi là, đẩy nàng lại gần đống lửa, rồi cẩn thận cởi bỏ lớp y phục ướt đẫm đã dính sát vào người nàng.
Tấm lưng tuyết trắng che kín vết thương chằng chịt, khiến Tam Thất vừa nhìn liền nhíu mày.
Tuy nàng không biết thân phận thật sự của Ngũ Nhi là gì, nhưng vẫn còn nhớ rõ, lúc được tuyển vào Ám Ảnh, thân thể nàng hoàn toàn không có lấy một vết sẹo, dung mạo tú lệ dị thường, lại chẳng có nửa phần võ nghệ, hoàn toàn không giống những kẻ từng lăn lộn trong chốn đao quang kiếm ảnh như các nàng.
Về sau đúng như dự liệu, Ngũ Nhi quả là một tiểu thư khuê các chính tông, từ cử chỉ đến lời nói đều toát lên vẻ văn nhã điềm đạm.
Chính bởi vậy, muốn luyện thành bản lĩnh và nhẫn nại như hiện giờ, Ngũ Nhi đã phải chịu không ít khổ sở trong đội Ám Ảnh, từng bước một mới được mọi người công nhận.
Nghĩ đến những chuyện xưa, Tam Thất không nhịn được khẽ lẩm bẩm, mang chút oán trách:
“Thật không hiểu chủ tử nghĩ gì, lại để ngươi làm chuyện nguy hiểm đến mức này.”
Sư Tri Trữ nghe vậy chỉ lặng lẽ không nói.
Kỳ thực, việc nàng được phái đến vốn không phải do Ninh Vương, mà là do Ninh Vương phi, chỉ là, chuyện này nói ra cũng chẳng có gì hay ho.
Thấy nàng trầm mặc, Tam Thất cũng không hỏi thêm.
Trong mắt nàng, Ngũ Nhi vẫn luôn khác biệt so với đám người các nàng, toàn thân là bí mật, thậm chí quan hệ giữa nàng và chủ tử cũng có chút cổ quái khó lường.
Sau câu nói ấy, trong ngôi miếu đổ lại chìm vào yên tĩnh.
Lửa trong đống trại cháy mỗi lúc một vượng, hơi ấm xua tan giá lạnh quanh người, nhưng những vết thương trên thân vẫn âm ỉ đau, chưa hề nguôi ngoai.
Tam Thất cởi bỏ y phục ướt sũng, treo lên giá bên lò lửa hong khô, sau đó cúi người, cẩn thận bôi thuốc lên miệng vết thương cho Sư Tri Trữ.
“Thân mình lại thành ra thế này…” Tam Thất vẫn không nhịn được thấp giọng oán thán.
Sư Tri Trữ chỉ mỉm cười không đáp, khẽ chuyển hướng câu chuyện, hỏi:
“Tam Thất, đồ vật ta giấu ở Lương Phong Quan, ngay chỗ ta chia tay với các ngươi hôm ấy, bên cạnh dòng suối nhỏ dưới tán cây lớn.”
Tam Thất gật đầu, tỏ ý đã ghi nhớ, tiếp tục động tác thoa thuốc. Song ngữ khí nàng bỗng chốc thay đổi, không còn thong thả như trước:
“Kỳ thật… vật kia cũng chẳng phải thứ gì trọng yếu. Nếu những kẻ đó thực sự muốn, ngươi cứ việc giao ra cho xong.”
Nói đến đây, Tam Thất thoáng ngừng lại, rồi nhẹ giọng tiếp lời:
“Chỉ mong ngươi tự bảo trọng. Ngươi chẳng phải trước kia vẫn nói, chỉ cần lần này trở về là có thể đoàn tụ với người nhà sao? Ngươi không giống chúng ta, những ám ảnh vệ như bọn ta, dù có chết cũng không thể hé nửa lời.”
Sư Tri Trữ khẽ rũ hàng mi dài, chậm rãi gật đầu, nhẹ như gió thoảng.
Kỳ thực Tam Thất đâu biết, nếu nàng nói ra… chỉ e cả đời này cũng không thể gặp lại người nhà.
Hai người ở trong miếu nghỉ tạm một đêm, suốt quãng thời gian ấy chẳng có ai đuổi theo, dường như việc nàng mất tích vẫn chưa bị phát hiện.
Sáng hôm sau, Tam Thất đề nghị:
“Chúng ta đi lấy vật kia trước, rồi sẽ quay lại phục mệnh.”
Sư Tri Trữ gật đầu, tự nhiên không có ý kiến.
Từ nơi này đến Lương Phong Quan cách nhau ngàn dặm, hai người một đi một về, mất trọn mấy ngày trời, mới lần ra được chỗ khi xưa từng giấu vật kia.
Đồ vật vẫn còn nguyên.
Tam Thất vừa mừng rỡ nâng chiếc hộp lên, bốn phía bỗng đâu bắn tới những mũi tên bén nhọn.
Thì ra, những kẻ đó chẳng phải chưa phát hiện Sư Tri Trữ mất tích, mà là một đường âm thầm theo dõi các nàng đến tận đây. Lúc này vừa trông thấy đồ vật lộ ra, liền lập tức động thủ đoạt lấy.
Tam Thất phản ứng cực nhanh, ôm chặt chiếc hộp, lăn mình trên mặt đất tránh tên, đồng thời lớn tiếng quát:
“Ngũ Nhi, mau chạy!”
Nhưng Sư Tri Trữ thân thủ kém xa, chỉ biết vài chiêu quyền cước đơn giản, vừa vặn một kiếm lướt qua, đã bị chém rách bả vai, máu tuôn nhuộm đỏ vạt áo.
Nàng cắn răng ôm lấy vết thương, còn chưa kịp đứng vững đã bị Tam Thất kéo lên ngựa.
Vó ngựa tung bùn đất, chạy như điên, xóc nảy đến mức muốn lật tung ruột gan trong bụng nàng.
Kẻ đuổi theo phía sau chẳng chút buông tha. Cứ thế tiếp diễn, chỉ sợ cả hai đều vùi xác nơi đây.
Tam Thất ánh mắt tối sầm, cắn răng hạ quyết tâm, đem chiếc hộp nhét vào lòng Sư Tri Trữ:
“Ngươi mang thứ này thoát ra ngoài!”
Lời vừa dứt, nàng liền tung người xuống ngựa, rút trường kiếm nghênh địch.
Vó ngựa vẫn lao về phía trước như điên, cảnh vật hai bên mơ hồ lướt qua. Sư Tri Trữ quay đầu nhìn lại, vừa vặn bắt gặp cảnh Tam Thất bị chém bay đầu dưới đao của kẻ truy sát.
“Tam Thất!!”
Nàng đỏ hoe mắt, quay mặt về phía trước, siết chặt dây cương khiến ngựa càng chạy nhanh.
Lúc này trong đầu nàng chỉ có một ý niệm duy nhất.
Phải sống!
Nàng vốn đã là người cô độc, kẻ truy đuổi phía sau cũng nằm trong dự liệu.
Con ngựa cuối cùng kiệt sức, ngã quỵ xuống đất, toàn thân run rẩy. Sư Tri Trữ ôm chặt chiếc hộp, lăn mấy vòng trên mặt đất, kế đó liền bị người phía sau đè chặt xuống, hành động không thể nhúc nhích.
Vật trong lòng bị đoạt mất, nàng bị kéo đến trước mặt thanh niên cưỡi bạch mã.
Nàng bị hung hăng ném xuống đất, môi răng mím chặt, hơi thở dồn dập, sắc mặt trắng bệch.
Bên tai vang lên một giọng nam lạnh lẽo:
“Quả thật biết chạy. Suýt chút nữa thì để các ngươi thoát rồi.”
Nghe thấy thanh âm ấy, lòng Sư Tri Trữ như giá băng, hận ý dâng trào, ánh mắt hung hăng nhìn về phía hắn, như thể muốn cắn chết đối phương.
Cố Uẩn Quang hạ mắt nhìn nàng, ánh mắt tùy ý lướt qua thân hình nữ tử.
Nửa gương mặt nàng lấm lem bùn đất, thân mình tiều tụy, khẽ run rẩy chẳng khác gì một con mèo nhỏ bị vùi trong mưa.
Một nữ nhân chẳng biết võ nghệ như nàng, vậy mà có thể chạy được xa đến thế, đúng là khiến người ta bất ngờ.
Cố Uẩn Quang hờ hững rũ mắt, đưa tay mở chiếc hộp nàng vừa liều chết ôm lấy.
Vẫn là chiếc hộp gấm năm xưa, nhưng bên trong lại không phải vật mà hắn muốn.
Hắn buông tay, hộp rơi xuống đất không chút thương tiếc, tiện tay rút ra một tờ bản vẽ trong đó, vò lại, ném thẳng lên người nàng.