Phong tuyết giăng đầy, hồi ức như ánh trăng mờ soi cành lê nở trắng trời. Trong những ngày tuyết phủ ngập lối, từ nơi xa xôi tuyết địa, có một người cưỡi ngựa lặng lẽ tiến đến.

Người nọ khoác áo choàng bạch mao huyền sắc, thân hình nhẹ nhàng phiêu dật, vừa đến nơi đã nhanh chóng xoay người xuống ngựa.

Triệu Tạc vội vàng bước lên tiếp lấy dây cương, giao lại cho thị vệ bên cạnh.

“Người đâu?”

Thanh âm nam tử ẩn sau mũ choàng lạnh lẽo như gió tuyết, sắc mặt lãnh đạm, giẫm lên tuyết kêu kẽo kẹt, từng bước tiến vào nhà lao âm u.

“Hồi gia, đang ở bên trong. Chỉ là sống chết cũng không chịu mở miệng nói đồ vật ở đâu, tiểu nhân xuống tay cũng không dám quá nặng, hiện tại vẫn còn giữ được một hơi.” Triệu Tạc dè dặt theo sau, thấp giọng đáp lời.

Từ ngàn dặm xa xôi lặng lẽ hồi kinh, ánh mắt Cố Uẩn Quang vẫn mang theo sương lạnh, lướt qua một lượt bố trí trong địa lao.

Nơi này bày đầy chậu than, lửa cháy hừng hực khiến không khí tựa như luyện ngục. Tường khắc hình ác quỷ, Thao Thiết, mười tám pho tượng La Sát, đều dữ tợn đau đớn mà đứng.

“Không chịu mở miệng?” Hắn khẽ cụp mi, giọng nói thấp nhẹ lẩm bẩm. Âm thanh lười nhác nhu hòa kia lại trái ngược hoàn toàn với đôi mắt lạnh lùng quỷ quyệt, khiến người trong bóng tối nơi địa lao không khỏi rùng mình.

Triệu Tạc không dám tùy tiện hồi đáp những lời ấy.

Từ nhỏ chủ tử đã có tính tình quái gở thô bạo, nếu lỡ khiến hắn không vui, chỉ sợ thật sự không ngại ra tay lấy mạng người trong kia.

Nhưng nữ nhân ấy hiện vẫn còn hữu dụng, vật cần tìm trên người nàng vẫn chưa tra ra được, nên giờ còn phải giữ mạng nàng lại.

Chỉ là… Ninh Vương thật sự tàn nhẫn, đồ vật của chủ tử cũng dám đoạt. Lần này xem như kết thù lớn, người trong kia dù có giữ được mạng, cũng khó tránh khỏi bị lột một tầng da.

Triệu Tạc đè xuống tâm tư, khẽ hỏi dò:

“Gia, vết thương trên người có đỡ hơn chút nào không?”

Chủ tử sau khi được người cứu trở về, thậm chí còn chưa kịp xử lý thương thế đã lập tức lên ngựa vào kinh. Chỉ cần nhìn vậy cũng đủ hiểu trong lòng người tức giận đến chừng nào.

Cố Uẩn Quang khẽ rũ mi, nơi yết hầu tràn ra một tiếng “ừm” mơ hồ, sắc mặt hờ hững mà cô tịch:

“Dẫn đường.”

“Gia, bên này.” Triệu Tạc lập tức cúi người, cẩn trọng dẫn lối phía trước.

Vừa bước vào địa lao, đôi giày da thêu kim lộc dính đầy tuyết lạnh. Mỗi bước giẫm lên nền đá ẩm tối lại phát ra tiếng kẽo kẹt, tuyết tan thành nước, chảy thành vệt dưới chân.

Người bên trong bị treo suốt bao ngày đêm, nơi đây tối tăm không thấy ánh mặt trời, chỉ có ô cửa sổ nhỏ bằng bàn tay trên đỉnh đầu, thi thoảng mới có một tia sáng chiếu xuống.

Là ánh mặt trời, hay chỉ là ánh lửa?

Sư Tri Trữ khẽ rủ mi mắt, hô hấp mong manh chậm rãi, ngay cả thở mạnh cũng sợ kéo đau vết thương.

Bên ngoài tựa hồ có tiếng bước chân truyền đến.

Hiện giờ vốn không phải lúc thẩm tra hành hình, vì sao lại có người đến?

Sư Tri Trữ nghe thấy âm thanh ấy, thân thể tàn tạ theo bản năng run rẩy.

Thiếu nữ từng khuynh thành một cõi, giờ đây chẳng khác gì tơ nhện lay động giữa gió, khẽ khàng nở nụ cười khổ.

Cứ như vậy kéo dài xuống, nếu không chết… chỉ sợ cũng sẽ phát điên.

Mùi ẩm thấp, lạnh lẽo và xa lạ trong địa lao dần dần len lỏi, bám lấy thân người.

Sư Tri Trữ mơ hồ nghe được, dường như là hai người đang tiến lại gần.

Địa lao tuy tối tăm, song bên trong lại được sưởi ấm đầy đủ, không còn ẩm lạnh như dĩ vãng.

“Tỉnh?”

Cố Uẩn Quang cởi áo choàng lông tuyết viền huyền sắc, mí mắt khẽ rũ, liếc nhẹ qua thân ảnh bị treo đối diện. Dáng người cao lớn, khí thế lẫm liệt không cần cố ý cũng đủ khiến người nghẹt thở.

Hắn đứng đó, hai tay đưa gần hỏa lô sưởi ấm, thân thể không hề động đậy, dường như hơi thở nặng nề ban nãy chỉ là ảo giác.

Nàng không trả lời. Một bên, Triệu Tạc lập tức lên tiếng thay:

“Gia, chỉ e là còn chưa tỉnh. Vừa rồi mới chịu một phen hình phạt.”

Hắn vội tiếp lấy áo choàng trong tay chủ tử, cánh mũi lờ mờ ngửi thấy mùi máu tươi quẩn quanh, lòng không khỏi run rẩy.

Cố Uẩn Quang thu ánh mắt lại, nghiêng người ngồi xuống ghế thái sư bên cạnh, một tay nâng cằm, ánh nhìn lãnh đạm đảo qua người nữ nhân đối diện. Khóe môi tựa hồ mang theo ý cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng xa cách đến cực điểm.

“Đánh thức nàng.”

Triệu Tạc nghe mệnh liền run bắn trong lòng, nhưng không dám nhiều lời, chỉ vội vàng treo áo choàng sang một bên, sau đó tất tả xoay người đi lấy tham phiến.

Sư Tri Trữ kỳ thực đã sớm tỉnh, miệng lại bị nhét chặt vật ngăn, còn chưa kịp phản ứng thì một thùng nước lạnh đã ập xuống đầu.

Hàn thủy phủ trời che đất, luồn vào từng tấc da thịt, thấm vào vết thương đã rách toạc, buốt đến tận xương tủy.

Thân thể nàng không chịu khống chế mà run bần bật, hô hấp dồn dập đến cực điểm, tựa như muốn đem khí trời cả địa lao hút sạch vào trong phế quản.

Mùa đông này… đến bao giờ mới có thể trôi qua?


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play