Tôn Ngọc Dung vốn quen biết các tiểu thư khuê các trong Kinh thành, mỗi khi có xích mích đều chỉ là đấu khẩu hơn thua. Vì vậy, khi tìm thấy được điểm yếu của Vân Châu, nàng ta liền lập tức đến châm chọc.

Ai ngờ Vân Châu hoàn toàn không đôi co với nàng ta, mà trực tiếp động thủ!

Tôn Ngọc Dung không chiếm được lợi thế gì từ Vân Châu, mà huynh trưởng là Tôn Quảng Phúc lại là một kẻ vô dụng, chỉ có thể hậm hực xuống núi.

Sau khi hai huynh muội họ rời đi, trong đình lại yên tĩnh như cũ.

Tào Thiệu nhìn về phía Vân Châu, thấy nàng tuy ra vẻ như không có chuyện gì mà ngắm nhìn phong cảnh núi non xa xôi, nhưng đôi môi lại mím chặt, liền đoán được người trong lòng vẫn còn đang tức giận.

Hắn bước tới, giơ tay xoa đầu Vân Châu: "Nàng ta chẳng khác gì quạ đen, nàng đừng so đo với nàng ta, không đáng."

Vân Châu quay mặt đi.

Đạo lý này nàng đều hiểu, nhưng người bị chế nhạo là phụ thân của nàng, có lẽ chỉ có Bồ Tát sống mới có thể không mảy may để tâm.

"Đi thôi, chúng ta trở về."

Gạt tay Tào Thiệu ra, Vân Châu lập tức đi xuống núi.

Tào Thiệu cũng biết chuyện này không phải vài ba câu là có thể an ủi được nên chỉ có thể lặng lẽ ở bên cạnh người trong lòng.

*

Ba ngày sau, vào buổi sáng, chiến báo từ Cam Châu cuối cùng cũng được đưa tới Kinh thành.

Xét về tình riêng, Đại quốc cữu Tào Huân cũng không mong thanh danh của Lý Ung bị tổn hại, nhưng mọi quân tình lớn nhỏ nơi biên quan đều phải được bẩm báo lên triều đình ngay lập tức, không thể có chút thiên vị riêng tư nào.

Lý Ung cũng không muốn giấu giếm, chính ông đã viết một bản tấu sớ xin nhận tội, gửi về cùng với chiến báo.

Trong triều, các quan bàn tán sôi nổi, Nguyên Khánh Đế lại nổi giận, hạ chỉ triệu Lý Ung về kinh. Nếu tiếp tục để ông ở lại chiến trường, dù không cần Lý Ung cầm quân cũng sẽ làm tổn hại sĩ khí của các tướng sĩ bên dưới.

Tin tức trên triều đình đã rõ, thì chẳng mấy chốc các quan viên và dân chúng trong Kinh thành cũng đều biết.

Nếu Lý Ung chỉ là một võ quan không có danh tiếng, việc ông thua ba trận liên tiếp chỉ chứng tỏ ông bất tài, nhiều nhất cũng chỉ bị các quan viên khác phê phán vài câu, sẽ không ồn ào đến mức cả thành đều biết.

Thế nhưng, Lý Ung lại là nhi tử duy nhất của lão Quốc Công Thường Thắng tướng quân, là người được Nguyên Khánh Đế sủng ái suốt hai mươi năm, còn là một nhân vật thần tiên được các nữ quyến trong Kinh thành ngưỡng mộ bởi dung mạo của mình.

Nếu ông thắng, đó là chuyện đương nhiên, rốt cuộc hổ phụ không sinh khuyển tử.

Thất bại lần này của ông, chẳng khác nào từ trên chín tầng mây rơi xuống vũng bùn. Trước kia từng huy hoàng bao nhiêu, thì nay lại thảm hại bấy nhiêu, đến mức cả người ăn xin ven đường cũng có thể phỉ nhổ đôi lời.

Nhưng bá tánh bình thường cũng chỉ mắng miệng vài câu, cùng bạn bè thân thích bình phẩm cái sai của Lý Ung. Thế mà lại có những kẻ côn đồ, vốn là đám nhà giàu hoặc quan viên ngày thường đã không ưa ông, lại thích nhất là nhân cơ hội này để bỏ đá xuống giếng, chạy đến trước cửa Ninh Quốc công phủ ném đồ bẩn thỉu!

"Phu nhân, bên ngoài ngày càng có nhiều người gây rối, có cần trói họ lại rồi giải đến quan phủ không?"

Quản sự sân trước mặt mày sa sầm đến chính đường xin chỉ thị.

Nhìn sắc mặt của những kẻ đó là biết không phải bá tánh tầm thường, trong đó thậm chí còn có kẻ thù của Ninh Quốc công phủ đang xúi giục, thổi gió.

Mạnh thị vừa định gật đầu, Vân Châu đã cười lạnh nói: "Tội nhỏ thế này, đưa đến quan phủ chẳng qua cũng chỉ bị giam hai ngày, không phải làm gì mà còn có cơm ăn, quá hời cho chúng rồi."

Quản sự gật đầu, nhìn về phía cô nương xưa nay luôn có chủ kiến và hỏi: "Ý của ngài là?"

Vân Châu nói: "Trói hết thành một đám rồi vứt ra ngoài cửa, mỗi nhà phải mang một trăm văn tiền đến mới được nhận người về. Ai không chịu đưa tiền thì mỗi ngày chỉ cho một bữa cháo loãng, không để chết đói là được."

Một trăm văn tiền, đủ để những kẻ gây rối phải xót của. Biết đau rồi thì mới không dám tiếp tục gây chuyện.

Quản sự băn khoăn: "Chuyện này... lỡ như họ tố cáo chúng ta lạm dụng tư hình thì sao?"

Vân Châu đáp: "Vậy thì nói với họ, cửa nhà chúng ta, tường viện, gạch lát đều là đồ quý giá. Họ làm bẩn thì một là tự bỏ tiền ra chuộc người, hai là ra quan phủ bồi thường theo đúng giá gốc."

Quản sự mỉm cười, nói như vậy thì chỉ cần không phải kẻ ngốc, đối phương đều sẽ biết nên chọn thế nào.

Những tên lưu manh gây sự đó, chẳng qua là ỷ vào việc các bậc quan to quý nhân đều coi trọng thể diện nên lúc này có lẽ chỉ dám trốn trong nhà làm rùa rụt cổ.

Khi đám hộ vệ của Ninh Quốc công phủ ồ ạt xông ra, bắt và trói lại hơn mười kẻ đứng đầu la hét hung hăng nhất, những người còn lại đều sững sờ.

Sau một lúc ngây người, những bá tánh bình thường chỉ đến xem náo nhiệt đã nhanh chóng giải tán như chim vỡ tổ. Còn những tên lưu manh bị bắt, sau khi nghe quản sự nói xong thì không dám hó hé một lời, chỉ có thể quỳ trên nền gạch bẩn thỉu trước cửa Ninh Quốc công phủ, mặt mày xám xịt chờ người nhà đến chuộc.

Đó là một trăm văn tiền, người nhà đến chuộc ai nấy đều mang vẻ tức giận, mắng nhiếc nam nhân, nữ nhân, phụ mẫu hay con cái nhà mình: "Người ta đến gây sự, ngươi cũng ngu ngốc đến theo à? Người ta chạy sao ngươi không chạy? Tưởng mình có cái miệng là giỏi lắm sao, có bản lĩnh thì đến Cam Châu mà đánh giặc, có bản lĩnh thì đánh đuổi hết quân Hồ đi, chứ chỉ nói suông thì ai mà không làm được?"

Sau màn giết gà dọa khỉ này, bá tánh dù có muốn xem trò cười của Ninh Quốc công cũng không dám đến trước cửa phủ la lối nữa.

Đám gia nhân bưng nước ra, cẩn thận lau dọn một phen, khu vực trước cửa Ninh Quốc công phủ lại trở nên tráng lệ huy hoàng như cũ.

Chỉ là, tuy mẹ con Vân Châu đã được yên tĩnh bên tai, thái độ của các gia đình danh môn quyền quý thường xuyên qua lại đối với Lý gia vẫn có sự thay đổi.

*

Tại Định Quốc công phủ của Tào gia.

Gia đình người trong lòng bị chế nhạo, mấy ngày nay Tào Thiệu cũng sống không dễ chịu gì. Hắn đã đến Lý gia thăm Vân Châu trước tiên, nhưng đáng tiếc vài câu an ủi cũng chẳng thay đổi được gì.

Những kẻ như Tôn Ngọc Dung, chỉ chờ thời cơ để bỏ đá xuống giếng không phải là ít. Mà Vân Châu lại xưa nay cao ngạo...

Tào Thiệu muốn làm một việc gì đó thật sự có thể khiến Vân Châu khuây khoả hơn.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tào Thiệu tìm đến Phan thị, nghiêm mặt nói: "Mẫu thân, dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó. Xin người hãy lập tức sắp xếp mai mối đến Lý gia cầu hôn."

Hắn muốn cho Vân Châu biết, dù người ngoài đối xử với Ninh Quốc công phủ thế nào, tấm lòng muốn cưới nàng của hắn vẫn trước sau như một, không hề thay đổi.

Hắn cũng muốn cho những kẻ tiểu nhân đang chuẩn bị bỏ đá xuống giếng biết, cho dù Lý Ung đã mất thế, Lý gia vẫn còn có Tào gia là chỗ thân thích quyền quý, tuyệt đối không phải ai cũng có thể chà đạp!

Phan thị suýt nữa thì bật cười, nhìn nhi tử nói: "Hôn nhân đại sự, sao có thể coi là trò đùa con trẻ, chỉ để hơn thua một lời nói?"

Tào Thiệu rất nghiêm túc: "Dù sao con và Vân Châu cũng sẽ thành thân, bây giờ đến cầu hôn, càng có thể thể hiện thành ý của con đối với nàng."

Phan thị nói: "Con còn trẻ, nghĩ mọi chuyện quá đơn giản. Lý gia lúc này đang rối như tơ vò, làm gì có tâm trạng tiếp đãi mai mối. Con làm vậy chỉ thêm phiền cho họ, kể cả Vân Châu. Nàng ấy có lẽ sẽ cảm thấy con đang dùng cách này để thương hại nàng. Với tính cách đó của nàng, liệu có chịu được không?"

Tào Thiệu nhíu mày.

Hắn hiểu Vân Châu là thật, nhưng cũng thường xuyên không đoán được tâm tư của nàng. Có những lúc hắn rõ ràng là đang dỗ cho Vân Châu vui, nàng lại nổi giận.

Những điều mẫu thân lo lắng, không phải là không có lý.

Phan thị nói: "Ninh Quốc công sắp về kinh rồi, con hãy kiên nhẫn chờ đợi. Đợi qua cơn sóng gió này, khi mọi việc đã ngã ngũ, ta sẽ tự mình đứng ra lo liệu cho con."

Tào Thiệu lòng đầy phiền muộn, gật đầu.

*

Đầu tháng mười một, trong một trận tuyết nhỏ lất phất, Lý Ung trở lại Kinh thành.

Tại Càn Thanh cung, Tây Thiên Điện.

Nền gạch ngự dụng của hoàng cung bóng như ngọc mực, sáng đến mức có thể soi bóng người, mờ ảo chiếu rọi bóng dáng của vị võ quan đang quỳ trước long sàng.

Tuy nói là võ quan, nhưng Lý Ung có dáng người cao ráo, mày mắt tuấn tú. Thời niên thiếu, ông rạng rỡ như ánh nắng mùa xuân, chói lóa bắt mắt. Nay đã gần bốn mươi, ông lại trở thành vầng trăng đêm thu, thanh tao ôn hòa, mang cốt cách của bậc tiên nhân.

Trên long sàng, Nguyên Khánh Đế ngồi với tư thế thản nhiên, một tay vuốt ve con mèo trắng lông dài đang nằm yên trong lòng, một tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi tuyết đang dần phủ một lớp mới.

Đế vương không để ý đến ông, Lý Ung liền cụp mắt xuống, lặng lẽ chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, Nguyên Khánh Đế cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt, nhìn về phía thần tử đang quỳ.

"Đen đi, cũng gầy đi."

Chỉ năm chữ này, hốc mắt Lý Ung đã nóng lên, ông vội nắm chặt hai tay, cố gắng kìm nén.

Cuộc sống mấy chục năm trong nhung lụa, hai tháng bôn ba cũng không thể làm ông đen đi quá nhiều. Vành mắt ửng đỏ của Lý Ung cũng không thoát khỏi sự chú ý của Nguyên Khánh Đế.

Nguyên Khánh Đế khẽ thở dài.

"Lão quốc công lúc sinh thời luôn nói ngươi không được, trẫm vẫn luôn cho rằng ông ấy khiêm tốn."

"Trước khi ngài ấy qua đời, đã dặn dò trẫm nhiều lần không được để ngươi cầm quân, cuối cùng trẫm vẫn là không nghe."

"Sự thật chứng minh, lão quốc công anh minh, còn trẫm thì mắt đã mù rồi."

Giọng điệu của đế vương bình thản, như thể chỉ đang trò chuyện phiếm, nhưng khuôn mặt trung niên tuấn tú không tì vết của Lý Ung lại lúc trắng lúc đỏ, đầu cũng cúi ngày càng thấp.

Hắn họ Lý.

Tổ tiên Lý gia đã đi theo hoàng thất chinh chiến nam bắc, là khai quốc công thần. Thái Tổ đã ra lệnh cho thợ thủ công tạc tượng của ngài, đặt trong các Công Thần để được hưởng lễ thờ cúng trong Thái Miếu.

Cùng với tượng của lão tổ tông, trong các Công Thần còn có hơn mười vị đồng liêu khi xưa, người thì được phong quốc công, người thì được phong hầu tước. Chỉ là hơn hai trăm năm qua đi, các gia tộc công hầu khác hoặc là suy tàn vì không có người nối dõi, hoặc là bị tịch biên gia sản, tước bỏ danh hiệu vì phạm phải trọng tội. Trải qua bao thăng trầm, Lý gia vẫn có thể hưng thịnh đến nay, cho thấy đời nào cũng có con cháu kiệt xuất.

Phụ thân của Lý Ung, người mà Nguyên Khánh Đế gọi là lão quốc công cũng là một mãnh tướng, trấn thủ biên quan ba mươi năm, được thiên tử trọng dụng, được bá tánh ca tụng.

Còn Lý Ung, phong thái tuấn tú lãng tử, thông thạo binh thư, được hai đời đế vương công nhận là văn võ song toàn, một tài năng tướng quân bẩm sinh.

Ngay cả chính ông cũng không ngờ rằng, lần đầu tiên thực sự cầm quân xuất chinh lại rơi vào kết cục như thế này.

Lý Ung trong lòng đầy uất ức, ông rõ ràng đã làm theo binh pháp, tại sao lại thua?

Thất bại này không chỉ làm ông mất mặt tổ tông, mà còn khiến Hoàng thượng, người luôn trọng dụng ông bị thần dân lên án là không biết nhìn người.

Hối hận đan xen, Lý Ung dập đầu thật sâu: "Thần biết tội, xin mặc cho Hoàng thượng xử phạt."

Những ngón tay thon dài ghì chặt trên nền gạch ngự dụng lạnh lẽo, Lý Ung nghĩ, cho dù Hoàng thượng muốn ông lấy cái chết để tạ tội, ông cũng không một lời oán thán!

Nguyên Khánh Đế nhìn ông, lại thở dài một tiếng.

Năm ngài tám tuổi được phong làm Thái tử, cùng năm đó, Lý Ung trở thành một trong những thư đồng của ngài. Ông lớn lên tuấn tú, văn hay chữ tốt, tính tình ôn hòa, về văn có thể chép bài vở cho ngài, về võ có thể vì ngài mà liều mạng.

Nguyên Khánh Đế coi Lý Ung như huynh đệ ruột thịt.

Đã là huynh đệ, dù giận ông không có chí tiến thủ, sao nỡ lòng nào trừng phạt nặng?

Nếu tướng quân nào đánh trận thua cũng đều bị chém đầu, thì còn ai dám làm tướng quân nữa?

"Trẫm cần phải cho thần dân bên ngoài một lời giải thích. Tước vị giữ lại cho ngươi, chức quan tạm thời miễn đi. Lui ra đi."

Những giọt nước mắt Lý Ung kìm nén bấy lâu, cuối cùng cũng lăn dài.

Hoàng thượng đối với ông, vẫn là nương tay!

Ông liên tục dập đầu, mặt mày đầm đìa nước mắt nước mũi mà lui ra ngoài.

Thế tử Lý Diệu là ngự tiền thị vệ, lúc này đang canh giữ bên ngoài điện, mặt hướng ra phía gió tuyết. Tuyết mịn rơi trên hai hàng lông mày rậm đen của chàng, càng làm nổi bật vẻ cương nghị, nghiêm nghị.

Nghe thấy tiếng bước chân, biết là phụ thân mình đã ra, Lý Diệu người cứng lại, liếc mắt nhìn sang.

Lý Ung thất thần, hồn xiêu phách lạc, đâu còn tâm trạng để giữ gìn dung nhan.

Thế là Lý Diệu nhìn thấy cả nước mắt và nước mũi của phụ thân mình.

Hắn cũng giận phụ thân không có chí tiến thủ, nhưng lúc này lại không nỡ nhìn thấy dáng vẻ này của ông, bèn cắn môi, một tay giữ lấy phụ thân đang như cái xác không hồn sắp đi ngang qua, một tay rút khăn ra, lau loạn xạ lên mặt ông.

Lý Ung lúc này mới chú ý đến trưởng tử, môi mấp máy vài lần, nhưng lại không biết nên nói gì.

Lý Diệu thấp giọng nói: "Nương và muội muội đều đang ở nhà chờ, người tỉnh táo lại một chút đi."

Lý Ung cười khổ: "Làm sao mà tỉnh táo lại được?"

Lý Diệu nói: "Ít ra người cũng còn biết lý luận suông, thương pháp cũng hiếm có đối thủ. Bạn nối khố của người là Tề Quốc công, một kẻ vô dụng, lên ngựa còn phải có thị vệ đỡ, ngay cả tư cách ra chiến trường cũng không có, chẳng phải vẫn sống vui vẻ đó sao?"

Trước mắt Lý Ung liền hiện ra khuôn mặt vừa béo vừa ngấy của Tề Quốc công Tôn Siêu.

Chẳng lẽ bây giờ, thanh danh của ông đã rơi xuống ngang hàng với Tôn Siêu rồi sao?

Sao có thể chứ, ít nhất ông cũng đẹp trai hơn Tôn Siêu mà!

Sự phẫn nộ và không cam lòng đã thắp lại ánh sáng trong mắt Lý Ung. Thân khoác áo giáp đứng trong gió, tuyết bay cũng không che lấp được tư thế oai hùng, thế mà lại có vài phần khí khái lẫm liệt như câu thơ "Giá như phi tướng Long Thành còn đó, đâu để ngựa Hồ vượt núi Âm Sơn".

Lý Diệu nhìn mà ngẩn người một lúc, rồi chợt lắc đầu.

Thôi rồi, hắn suýt nữa cũng bị vẻ ngoài của phụ thân mình lừa rồi! Người bị lừa lần trước là Nguyên Khánh Đế, hiện vẫn còn đang ở trong điện mà buồn bã đau lòng đây!

"Thôi được rồi, người mau về nhà đi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play