Một cô nương bị từ hôn, quả là một chuyện vô cùng nhục nhã.
Vân Châu sao có thể không tức giận?
Thủ đoạn của Phan thị vô cùng cao minh. Tào gia do bà ta đứng đầu không cần phải nói ra hai chữ “từ hôn”, chỉ cần nhạt dần quan hệ với nhà nàng, với cốt cách kiêu ngạo của Vân Châu và phụ mẫu nàng, họ sẽ tự động cắt đứt ý định kết thân.
Tào Thiệu chỉ là một người con, hắn không thể ép Phan thị đến Lý gia làm khách, cũng không thể bịt miệng mẫu thân để bà đừng nói trong yến tiệc rằng hắn chỉ xem Vân Châu là muội muội. Hắn biết rõ, những việc làm trước sau của mẫu thân đã đắc tội hoàn toàn với nhà Vân Châu. Rõ ràng Vân Châu không thể nào còn muốn gả cho hắn nên hắn không cố gắng tranh thủ sự đồng ý của mẫu thân nữa, mà đến thẳng Ninh Quốc công phủ để nhận lỗi.
Vân Châu không muốn giận cá chém thớt Tào Thiệu, nhưng nàng không chấp nhận sự áy náy của hắn, cứ như thể nàng không gả được cho hắn thì sẽ trở nên đáng thương lắm vậy, như thể cả đời này nàng chỉ có thể chọn một người kém hơn!
Tính tình nổi lên, Vân Châu không nhịn được mà dùng lời lẽ châm chọc Tào Thiệu một câu, nhắc đến Phan thị.
Đó là để đả kích Tào Thiệu, cũng là để nhắc nhở hắn, hai người có duyên không phận đều là do người mẫu thân tốt của hắn ban cho.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT