Cam Châu cách Kinh thành hơn ba ngàn dặm, cho nên tin chiến báo về việc Lý Ung đại bại lần thứ ba và suýt bị bắt sống, cho dù có dùng dịch mã khẩn cấp tám trăm dặm, cũng phải bốn ngày sau mới có thể truyền đến Kinh thành.

-

Ninh Quốc công phủ, tại chính đường.

Vân Châu đi dọc hành lang đến cửa, liền thấy mẫu thân Mạnh thị đang ngồi trên ghế thái sư ở phía bắc, khuỷu tay trái chống lên bàn, tay phải che miệng ngáp một cái.

Vân Châu cười: “Mẫu thân tối qua không ngủ ngon sao?”

Mạnh thị lấy khăn tay lau đi khóe mắt ươn ướt vì buồn ngủ, thở dài với nữ nhi: “Đúng vậy, ta mơ thấy phụ thân con lại thua trận, đao của người ta đã chém tới trước mặt ông ấy rồi, sau đó ta liền sợ quá mà tỉnh giấc.”

Cảnh trong mơ đó quá chân thật, khiến Mạnh thị sau khi tỉnh lại thì không tài nào ngủ tiếp được nữa, cứ trằn trọc không yên, lo lắng phu quân đang ở xa tại Cam Châu thật sự xảy ra chuyện.

Phía bắc có hai chiếc ghế chủ tọa, Vân Châu không ngồi vào chiếc còn trống, mà ngồi chen vào bên cạnh mẫu thân, an ủi nói: “Người ta đều nói giấc mơ là trái ngược, mẫu thân mơ thấy phụ thân thua trận, vậy thì phụ thân nhất định sẽ thắng.”

Mạnh thị khẽ nhếch miệng, vỗ nhẹ tay nữ nhi nói: “Như lời tổ phụ con nói, phụ thân con có lẽ thật sự không phải là người biết cầm quân. Thắng thua đều không quan trọng, ta chỉ mong ông ấy bình an trở về, sau này cứ ở lại Kinh thành làm một quốc công giàu sang, đừng bao giờ ra chiến trường lăn lộn nữa.”

Vân Châu nhớ lại vẻ hiên ngang của phụ thân trước khi xuất chinh, cười nói: “Chỉ sợ phụ thân lại thích lăn lộn thôi.”

Mạnh thị hừ một tiếng: “Ông ấy là đang lăn lộn người khác thì có. Tổ phụ con đều nói, ông ấy không cầm quân chính là cống hiến cho triều đình, còn nếu đi thì chỉ tổ hao binh tổn tướng.”

Vân Châu cười: “Trước đây ngài toàn trách tổ phụ quá khắt khe với phụ thân, sao bây giờ câu nào cũng nhắc đến lời tổ phụ nói vậy?”

Mạnh thị: “Sự thật thắng mọi lời nói, phụ thân con đã dùng thực lực để chứng minh sự sáng suốt của tổ phụ con rồi.”

Các nha hoàn bưng bữa sáng lên.

Ca ca của Vân Châu là Lý Diệu phải vào cung làm việc nên đã đi từ lúc trời chưa sáng. Đệ đệ Lý Hiển thì đang làm thư đồng cho Thái tử ở Đông Cung, mỗi tháng chỉ về nhà nghỉ một ngày vào cuối tháng.

Hai mẹ con ngồi đối diện nhau trước bàn ăn.

Vân Châu tò mò hỏi: “Phụ thân thua trận, không lợi hại như mọi người nghĩ, mẫu thân có vì vậy mà xem thường ông ấy không?”

Mạnh thị dừng đũa đang gắp thức ăn, liếc nhìn nữ nhi: “Ta nếu nói xem thường, con có đi mách lẻo với phụ thân con không?”

Vân Châu: “Sao có thể chứ, con thân với mẫu thân nhất mà.”

Mạnh thị hừ hừ: “Chỉ giỏi nói lời ngon tiếng ngọt.”

Ăn một miếng thức ăn, bà mới trả lời nữ nhi: “Năm đó ta gả cho phụ thân con là vì ông ấy tuấn tú, không phải vì ông ấy cầm quân lợi hại, tự nhiên cũng sẽ không vì ông ấy thua trận mà xem thường gì cả.”

Vân Châu hiểu ra: “Phụ thân chắc chắn cũng biết mẫu thân mê đắm vẻ nam sắc của ông ấy, cho nên đến giờ vẫn không để râu.”

Mạnh thị lắc đầu: “Thôi, không nói ông ấy nữa.”

Càng nói càng nghĩ, càng nghĩ càng lo.

*

Tại Định Quốc công phủ Tào gia, Tào Thiệu cũng đang dùng bữa cùng mẫu thân Phan thị.

Trong các gia tộc huân quý hiện nay ở Kinh thành, Tào gia được xem là một thế lực mới nổi. Phụ thân của Tào Thiệu mới là vị quốc công thứ hai, công lao sự nghiệp rực rỡ. Sau khi ông hy sinh trên chiến trường, tước vị được truyền cho nhi tử của nguyên phối là Tào Huân. Kế thất Phan thị tuy mới ngoài bốn mươi, nhưng cũng đã được người hầu trong nhà gọi là “Thái Phu nhân”.

Phan thị tuân thủ quy tắc “ăn không nói, ngủ không bàn”, đợi ăn xong, Tào Thiệu mới nói: “Mẫu thân, hôm nay con muốn đi Tây Sơn, khoảng chập vạng mới về thành.”

Phan thị thong thả súc miệng, dùng khăn lau khóe môi, rồi nhìn nhi tử: “Có những ai đi cùng?”

Tào Thiệu thần sắc tự nhiên: “Có Vân Châu. Gần đây cảnh thu rất đẹp, con mời nàng ấy đi dạo Tây Sơn.”

Phan thị nhíu mày: “Chỉ còn chưa đầy bốn tháng nữa là đến kỳ thi mùa xuân, con nên tĩnh tâm đọc sách đi, cả ngày chỉ nghĩ đến du sơn ngoạn thủy, không sợ thi trượt sao?”

Đối với kỳ thi mùa xuân, Tào Thiệu đã nắm chắc trong tay, hắn cười nói: “Mẫu thân lo xa rồi, đọc sách cũng cần kết hợp nghỉ ngơi, nhi tử có chừng mực.”

Phan thị: “Con có chừng mực, còn Vân Châu thì sao? Ninh Quốc công đã thua hai trận liền, cả Kinh thành ai mà không biết. Nàng ấy làm nữ nhi, không ở nhà lo lắng cho phụ thân mà lại có tâm trạng đi du ngoạn, người khác sẽ nghĩ thế nào?”

Tào Thiệu: “Con chính vì biết nàng ấy lo lắng cho bá phụ nên mới đề nghị đưa nàng ấy ra ngoài thành giải khuây. Chứ cứ ở trong nhà suy nghĩ lung tung, vừa mệt mỏi tinh thần, thì có ích lợi gì?”

Phan thị nghiêm mặt nói: “Miệng lưỡi thế gian đáng sợ!”

Tào Thiệu không cho là đúng: “Sức khỏe của bản thân quan trọng hơn lời đàm tiếu của người ngoài.”

Khóe mắt Phan thị giật giật, còn muốn giảng giải thêm cho nhi tử, nhưng ma ma vẫn luôn cúi đầu hầu hạ bên cạnh đã lén đưa mắt ra hiệu cho bà.

Phan thị nén giận, để nhi tử đi: “Về sớm một chút.”

Tào Thiệu cười, hành lễ cáo lui.

Khi bóng lưng cao ráo của chàng trai trẻ biến mất sau cánh cửa, Phan thị mới nắm chặt khăn tay, thấp giọng mắng: “Nhị gia lúc nhỏ ngoan ngoãn biết bao, giờ thì toàn nói lý lẽ cùn, đều do Lý Vân Châu dạy hư!”

Ma ma tiến lại, vừa xoa bóp vai cho chủ tử vừa cười nói: “Nếu ngài đã biết vậy, hà cớ gì phải bực mình với Nhị gia? Nhị gia ở tuổi này, chính là lúc đang say đắm trong tình yêu, ngài càng ngăn cản, hắn lại càng nhớ nhung Vân Châu cô nương.”

Trong đại sảnh chỉ có hai chủ tớ, Phan thị nhìn ra sau lưng rồi nói ra lời trong lòng: “Trước kia nhớ nhung thì thôi đi, ai ngờ Lý Ung lại là kẻ thùng rỗng kêu to! Nghe nói lần trước chiến báo từ Cam Châu truyền về, Hoàng thượng giận tím mặt, mắng Lý Ung trên triều đình gần nửa canh giờ. Xem vào mặt mũi của Lão quốc công mới quyết định cho ông ta một cơ hội lập công chuộc tội nữa, nhưng các đại thần khác, chẳng mấy ai xem trọng ông ta! Ông ta đã không xong, trưởng tử Lý Diệu lại là một kẻ lỗ mãng, Lý gia e rằng sắp đến hồi suy tàn rồi.”

Ma ma: “Quả thật như vậy, vậy hôn sự của Nhị gia và Vân Châu cô nương thì sao?”

Phan thị không trả lời, chỉ phát ra một tiếng cười lạnh.

Người con dâu trong tưởng tượng của bà ta phải là người dịu dàng, biết lễ nghĩa, kính trọng trưởng bối. Lý Vân Châu vừa không dịu dàng, lại không đủ kính trọng bà ta. Lúc trước bà ta ngầm đồng ý cho nhi tử qua lại với Lý Vân Châu là vì binh quyền và sự sủng ái của thánh thượng dành cho Lý gia. Bây giờ Lý Ung có giữ được tước vị trên đầu hay không còn chưa chắc, bà làm sao còn coi trọng Lý Vân Châu được nữa?

*

Tào Thiệu mang theo hai người hầu, cưỡi ngựa đến Ninh Quốc công phủ.

Xuống ngựa, hắn quen đường quen lối đi theo nha hoàn dẫn đường đến chính đường.

“Thời tiết tốt thế này, hay là bá mẫu cùng đi với chúng ta đi?”

Sau khi thỉnh an Mạnh thị, Tào Thiệu nhìn người trong lòng đang ngồi bên cạnh, cười mời.

Tiểu quốc cữu hai mươi tuổi, dáng vẻ đường hoàng, ôn hòa và hóm hỉnh, vừa có tướng mạo và gia thế xứng đôi với nữ nhi bà, lại vừa có thể chăm sóc nữ nhi bà một cách cẩn thận, Mạnh thị quả thực càng nhìn càng hài lòng.

“Các con cứ tự đi chơi đi, ta còn cả đống việc, không rảnh rỗi được đâu.”

Tào Thiệu lộ vẻ tiếc nuối, sau đó vui vẻ đi theo sau Vân Châu ra cửa.

Vân Châu lên xe ngựa, Tào Thiệu cưỡi ngựa đi bên cạnh.

Trên xe ngựa có treo ký hiệu của Ninh Quốc công phủ, còn khuôn mặt tuấn tú của Tào Thiệu cũng không hề xa lạ với một số người dân Kinh thành.

Khi xe ngựa đi đến con phố lớn sầm uất với các cửa hàng san sát, một vài lời bàn tán liền xuyên qua cửa sổ xe truyền vào tai Vân Châu.

“Ninh Quốc công a, thật đáng tiếc cho một đời anh danh của Lão quốc công, nhi tử chỉ biết lý luận suông.”

“Nhà người ta hổ phụ sinh hổ tử, Lão quốc công cố tình lại không được như vậy.”

“Ta từng thấy Ninh Quốc công rồi, trông thật sự rất tuấn tú, thê tử ta đến giờ vẫn còn nhớ thương đấy. Không ngờ lại là cái túi rơm đẹp mã.”

Nha hoàn Liên Kiều đang quỳ ngồi một bên, nghe thấy những lời này, nàng tức giận không chịu được, cắn răng nói: “Cô nương, cho dừng xe đi, nô tỳ xuống dưới dạy dỗ những kẻ lắm lời đó!”

Vân Châu cười nhạt: “Nghe cũng khó chịu thật, nhưng ai bảo phụ thân thua trận chứ, cứ để họ nói đi.”

Đều là những dân thường áo vải, nếu nàng thật sự vì vài câu bàn tán mà ra tay, thì sẽ bị gọi là ỷ thế hiếp người.

Nàng nghĩ thoáng, nhưng Tào Thiệu lại không thể chịu đựng được việc những người dân đó chế nhạo nhạc phụ tương lai ngay trước mặt người trong lòng. Hắn sa sầm mặt nhìn về phía người bán hàng rong đang nói năng ngông cuồng, tay phải nắm lấy thanh bội kiếm bên hông.

Đây là một sự uy hiếp thực sự, những người dân gần đó lập tức không dám hó hé thêm lời nào. Còn về việc sau khi xe ngựa đi xa họ có tiếp tục bàn tán hay không, Tào Thiệu không quản được, cũng không thèm để ý.

Ra khỏi cổng thành, Vân Châu xuống xe, đổi sang cưỡi con bảo mã màu đỏ thẫm mà tổ phụ lúc sinh thời đã tự mình chọn cho nàng.

Nàng cao gầy thanh tú, chỉ thấp hơn Tào Thiệu cao tám thước nửa cái đầu. Dáng vẻ lên ngựa gọn gàng dứt khoát, trông rất đẹp mắt.

Tào Thiệu thấy mày mắt nàng giãn ra, dường như không hề để tâm đến những lời bàn tán trên đường, hắn cũng không nhắc lại nữa, cười nói: “So một trận không?”

Là thanh mai trúc mã, hắn rất hiểu sở thích của Vân Châu.

Vân Châu liếc thẳng vào hắn, cười: “Được thôi, người thua học ba tiếng chó sủa.”

Tào Thiệu: “… Vốn còn định nhường nàng, bây giờ thì phải dùng hết sức rồi.”

Vân Châu hừ một tiếng: “Ai cần ngươi nhường, bắt đầu đi!”

Thấy con ngựa của Tào Thiệu đã song song với ngựa của mình, Vân Châu đột nhiên vung roi, lao về phía trước.

Con tuấn mã lao nhanh khiến cơn gió thu thổi tới càng thêm mát lạnh. Vân Châu mắt nhìn thẳng về phía trước, hoàn toàn ném những chuyện không vui ra sau đầu.

Tào Thiệu theo sát nàng, nhưng ánh mắt lại dần dần chuyển sang người trong lòng.

Hôm nay Vân Châu vẫn ăn mặc rất thanh khiết, một bộ váy áo màu trắng pha hồng, trên tóc cài một đóa hoa lụa nhỏ cùng màu.

Gió thổi bay những lọn tóc bên tai nàng, để lộ ra khuôn mặt trắng như ngọc.

Tào Thiệu biết Vân Châu không thích bôi quá nhiều son phấn lên mặt, cho nên đôi mày mảnh dài, đôi môi màu anh đào của nàng đều là tự nhiên, vừa đậm nét vừa xinh đẹp.

Tài cưỡi ngựa của Vân Châu vốn đã giỏi, cộng thêm việc Tào Thiệu phân tâm nên nửa canh giờ sau, Vân Châu đã đến chân núi Tây Sơn trước chàng một trượng.

Cưỡi ngựa phi nước đại, một khi dừng lại, mồ hôi cũng sẽ túa ra.

Đợi Tào Thiệu dừng ngựa, hắn liền thấy Vân Châu một tay nắm chặt dây cương, một tay cầm khăn tay, nhẹ nhàng thấm mồ hôi trên gò má ửng hồng.

Vân Châu lúc này có chút chật vật, nhưng lại có thêm vài phần vẻ quyến rũ mà người thường khó thấy, khác với dáng vẻ cao cao tại thượng của nàng.

Tào Thiệu lúc này mới nhận ra, Vân Châu đã không còn là cô bé trong ký ức của hắn nữa. Nàng ở tuổi mười bảy, giống như một nụ hoa thược dược đã hé nở, vẻ đẹp rực rỡ khó có thể che giấu.

Vân Châu đổi tay lau mồ hôi, mới phát hiện Tào Thiệu đang nhìn mình không chớp mắt.

Nàng không nghi ngờ gì mình là một mỹ nhân, cũng thích những thiếu niên tuấn tú say mê mình.

“Ngẩn người ra làm gì, bẩn chết đi được.” Vân Châu chỉ vào bên tai mình, nhắc nhở Tào Thiệu mau lau mồ hôi ở đó đi.

Vân Châu vừa đẹp, giọng nói lại nũng nịu. Một câu trách mắng chê bai như vậy, lại khiến Tào Thiệu cảm thấy ngứa ngáy trong xương cốt.

Vì thế hắn vui vẻ chấp nhận, cười nhận lỗi, rồi lấy khăn tay của mình ra lau.

Sau lưng hai người là một cây hòe cổ thụ không biết đã bao nhiêu năm tuổi, cành lá rậm rạp đổ bóng râm mát lên đầu họ.

Vân Châu nhìn về con đường đã đi qua, xe ngựa của Ninh Quốc công phủ đã đến gần, khoảng một chén trà nữa là tới nơi.

Chờ đợi chán, Vân Châu nhớ lại vụ cá cược lúc nãy, quay đầu hỏi Tào Thiệu: “Chó sủa?”

Tào Thiệu xấu hổ: “Nàng thật sự muốn ta làm à?”

Vân Châu nhướng mày: “Nếu ngươi nói mà không giữ lời, sau này ta sẽ không bao giờ cá cược bất cứ điều gì với ngươi nữa.”

Tào Thiệu không muốn gánh chịu hậu quả như vậy, thế là khuôn mặt tuấn tú vừa mới trở lại trắng trẻo lại một lần nữa ửng hồng. Hắn nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai khác nghe thấy giọng mình, lúc này mới thúc ngựa đến gần Vân Châu. Con hắc mã tiến sát con ngựa màu mận chín, hắn cũng nghiêng nửa người trên về phía Vân Châu, gần như dán vào tai nàng, thấp giọng học ba tiếng chó sủa.

Chó giữ nhà sủa thì uy phong lẫm liệt, còn Tiểu quốc cữu lại học tiếng của một con chó con mới một hai tháng tuổi, không hề tự tin, muốn ra vẻ hung dữ mà lại không có can đảm.

Vân Châu cười hắn: “Sáng nay chưa ăn cơm sao?”

Tào Thiệu nhìn gần khuôn mặt kiều mị của nàng, cổ họng chuyển động, thấp giọng nói: “Nàng đừng có khinh người quá đáng.”

Vân Châu hừ một tiếng: “Ta chính là bắt nạt ngươi đấy, ngươi làm gì được ta?”

Ánh mắt Tào Thiệu từ đôi mắt lấp lánh của nàng chuyển xuống đôi môi hồng nhuận của nàng.

Là một nam nhân đều sẽ biết, hắn đang nghĩ gì lúc này.

Nhưng hắn đã cố gắng kìm nén, cho dù Vân Châu không giống những tiểu thư nhà văn quan khuôn phép như vậy, nàng cũng không thể nào dung túng cho hắn hành động khinh bạc trước hôn nhân.

Hắn chủ động kéo ra khoảng cách.

Đợi người hầu hai nhà chạy tới, Vân Châu lại lên xe ngựa, nghỉ ngơi đủ rồi, cũng đến lúc phải đi bộ lên con đường bậc thang lên núi.

Tào Thiệu đi cùng Vân Châu ở phía trước.

Bầu trời trong xanh, gió núi mát rượi, những con sóng lá trong rừng mùa thu hiện ra những màu sắc tươi đẹp khác nhau.

Vân Châu vẫn lo lắng cho phụ thân ở biên quan. Khi nghỉ ngơi ở đình nghỉ mát giữa sườn núi, nàng nhìn về phía Tây Bắc, thấp giọng nói với Tào Thiệu: “Không biết bên Cam Châu thế nào rồi.”

Tào Thiệu nhìn hàng mi đen dày của nàng, an ủi nói: “Đừng quá lo lắng, trong Cửu Châu đã thu phục lại được sáu châu rồi, ba châu còn lại cũng sắp thôi. Bá phụ bị Lão quốc công xem nhẹ đã lâu, có lẽ vì quá nôn nóng cầu thành. Tiếp theo chỉ cần đợi hội quân với đại ca của ta, lo gì không lấy lại được Cam Châu?”

Với hai trận thua trước đó, Vân Châu quả thực không có nhiều lòng tin vào phụ thân mình. Nhưng nàng đã nghe qua chiến công hiển hách của Đại quốc cữu Tào Huân, biết hắn là người giỏi chinh chiến và mưu lược, tuổi còn trẻ mà đã nổi danh ngang với phụ thân mình, là chiến thần thế hệ mới được triều đình công nhận. Tổ phụ nàng lúc sinh thời cũng khen Tào Huân không ngớt lời, nói rằng nếu phụ thân nàng có được một phần bản lĩnh của Tào Huân, ông đã không đến mức không cho phụ thân nàng cầm quân.

Hai người nói chuyện phiếm về chiến sự.

Vân Châu là nữ nhi nhà tướng, từ nhỏ đã được nghe nhiều nên rất có hiểu biết về binh pháp chiến thuật. Những vị tướng quân ở biên quan tuy nàng chưa từng gặp, nhưng đã sớm nghe tổ phụ kể qua nên dù Tào Thiệu nhắc đến trận chiến nào, nàng đều có thể tham gia bàn luận, chứ không phải chỉ biết im lặng lắng nghe Tào Thiệu thao thao bất tuyệt.

Tào Thiệu thích một Vân Châu như vậy, nhưng đáng tiếc định lực của hắn vẫn không đủ. Nói chuyện một hồi, sự chú ý lại lệch đi, hoặc là bị đôi mắt long lanh của người trong lòng hấp dẫn, hoặc là bị đôi môi căng mọng của nàng mê hoặc.

Vân Châu nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, nghiêng đầu nói: “Ngươi còn như vậy nữa, chúng ta đi về thôi.”

Tào Thiệu xấu hổ ho khan, dựa vào việc các người hầu đứng khá xa, hắn thấp giọng nói: “Cái này không thể trách ta được, hơn hai năm không gặp, nàng thay đổi nhiều quá.”

Vân Châu hứng thú, nhìn hắn hỏi: “Thay đổi ở đâu?”

Tào Thiệu không nói, một đôi mắt phượng đơn chứa đựng vô hạn tình ý.

Đúng lúc này, Liên Kiều đang canh ở khúc quanh trên đường núi đột nhiên đi tới.

Đây là dấu hiệu có du khách khác đang đến gần.

Tào Thiệu lập tức đứng dậy, ngồi sang phía bên kia của đình, đổi lại là Liên Kiều canh giữ bên cạnh Vân Châu.

“Là huynh muội Tôn gia.”

Vân Châu lộ vẻ chán ghét, nghiêng đầu nhìn ra ngoài đình, cũng không định để ý đến hai huynh muội Tôn gia.

Nàng lại không biết, Tôn Ngọc Dung là cố tình đuổi theo nàng ra đây!

Từ khi Lý Ung liên tiếp thua trận, Tôn Ngọc Dung đã định chế nhạo Vân Châu một phen. Để có thể “tình cờ” gặp được Vân Châu, nàng ta không tiếc phái người âm thầm theo dõi hành tung của Vân Châu!

“Ây da, thật là trùng hợp, Vân Châu, các ngươi cũng đến ngắm cảnh thu sao?”

Thở hổn hển đi qua khúc quanh, nhìn thấy mấy chủ tớ trong đình nghỉ mát, mắt Tôn Ngọc Dung sáng lên. Chân không còn đau, hơi thở cũng không còn gấp, nàng ta nhanh chân bước vào đình, ngồi thẳng xuống đối diện Vân Châu, chỉ cách một chỗ ngồi.

Vân Châu không biểu cảm liếc nàng ta một cái.

Tôn Ngọc Dung cười trên nỗi đau của người khác: “Sao lại không vui như vậy, chẳng lẽ là vì Ninh Quốc công xuất quân không thuận lợi?”

Vân Châu cúi mắt xuống.

Tôn Ngọc Dung liếc nhìn Tào Thiệu đang tự động che chắn trước mặt ca ca háo sắc của mình, trong lòng vô cùng khoái trá, tiếp tục vòng vo châm chọc Lý gia.

Chỉ là nàng ta mới mở đầu, Vân Châu bỗng nhiên giơ tay, một cái tát không nhẹ không nặng liền giáng xuống mặt nàng ta.

“Chát” một tiếng, Tôn Ngọc Dung ngây người. Ở cách đó không xa, Tào Thiệu và Tôn Quảng Phúc đang đối mặt nhau cũng đồng thời quay đầu lại.

Họ liền thấy, Tôn Ngọc Dung một tay ôm mặt, không thể tin được đứng dậy, trừng mắt nhìn Vân Châu đang ngồi đó chất vấn: “Ngươi đánh ta?”

Vân Châu lại như nghe được chuyện gì buồn cười, vừa dùng khăn tay lau tay vừa nhẹ giọng nói: “Đánh rồi đó, không có cảm giác sao?”

Với thân phận của nàng, ra tay với dân thường thì bị coi là ỷ thế hiếp người, nhưng đánh Tôn Ngọc Dung cũng xuất thân từ nhà huân quý thì không có mối bận tâm này.

Tôn Ngọc Dung: “… Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?”

Vân Châu: “Bằng việc ngươi làm phiền sự yên tĩnh của ta.”

Tôn Ngọc Dung tức giận chỉ xuống đất: “Nơi này lại không phải nhà của ngươi, ta thích nói gì thì nói, ngươi quản được sao?”

Vân Châu: “Quản được hay không ta cũng đã đánh rồi, ngươi làm gì được ta?”

Tôn Ngọc Dung: “…”

Không thể nói lý lẽ, nàng ta theo bản năng muốn lao tới cũng đánh Vân Châu một cái, nhưng nàng ta lại biết Vân Châu có chút võ công, lúc nhỏ nàng ta đã bị Vân Châu đánh cho khóc rồi!

Tức giận đến giậm chân, Tôn Ngọc Dung quay đầu la lớn: “Ca ca, huynh còn không mau qua đây làm chủ cho muội!”

Tôn Quảng Phúc thật ra cũng muốn đến, nhưng hắn mới động chân, Tào Thiệu đã chắn trước mặt hắn: “Nữ tử với nhau cãi vã, Tôn huynh nếu ra tay, chẳng phải sẽ bị người ta chê cười sao?”

Tôn Quảng Phúc thứ nhất là đánh không lại Tào Thiệu, thứ hai cũng không thể thật sự đi đánh Vân Châu.

Nhìn mỹ nhân cao ngạo đang ngồi ở đó, Tôn Quảng Phúc nuốt nước bọt, quay đầu nói với muội muôi: “Ngọc Dung à, quả thật là muội quá ồn ào làm phiền Vân Châu muội muội trước, muội mau xin lỗi một tiếng đi, chuyện này coi như cho qua.”

Tôn Ngọc Dung: “…”

Ca ca cái kiểu gì thế này, bỏ đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play